Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 2 : Con người đáng sợ
Ngày đăng: 00:58 22/04/20
Editor: tonton
Cả buổi chiều không ai quấy rầy, phải nói là trải qua thực là thích ý.
Phòng ốc tuy nhiều, nhưng xuất phát từ sự cẩn trọng, tôi cũng không hề
giống như con mèo tò mò đông xuyến tây xem, thứ nhất, bất luận là do tin tức tôi nắm được, hay là lần đầu tiên mắt nhìn thấy bố trí phòng ốc mà
sinh ra trực giác, tôi đều xác định, Giang Triết Tín sẽ không đem bất kỳ thứ gì có giá trị đặt ở bên ngoài một cách rõ ràng cho người tôi xem,
nếu hắn dám yên tâm lưu lại tôi một mình ở lại đây, hắn nhất định đã
chuẩn bị hết sức rõ ràng rồi.
Thứ hai, cũng không loại trừ hắn lợi dụng những thủ đoạn khoa học kỹ
thuật tiên tiến trong tất cả các phòng đã bí mật lắp thiết bị theo dõi,
nếu tôi có chút hành động thiếu suy nghĩ nào, đều chỉ biết mang phiền
phức lại cho bản thân, tệ hại nhất chính là nếu làm quá khiến hắn sinh
nghi, thì tiết mục tôi đây tỉ mỉ chuẩn bị ở phía sau còn diễn tiếp thế
nào được? Dù sao tôi cũng không có chín cái mạng, vẫn là không nên làm
bé con tò mò.
Biệt thự sử dụng máy điều hòa trung tâm, không cảm thấy nóng chút nào,
chỉ là có hơi khát nước, tự mình đi tìm nước uống chắc không đến mức
phạm vào tội tử đâu nhỉ. Nhà bếp có thể nói rất sang trọng, khiến cho
người ta hơn phân nửa vì tiếc mà không dám dùng, vừa nhìn đã biết chỉ là nghiện mắt nhìn mà thôi. Quả nhiên, trong chiếc tủ lạnh ba trăm lít ba
ngoài mấy lon bia thì trống rỗng.
Tôi thật sự không cam lòng, chẳng lẽ Giang tổng tài về nhà chỉ uống
bia? Ngu ngốc, tôi lập tức vỗ vỗ trán mình theo bản năng, mi làm sao
biết Giang Triết Tín nhất định sẽ xem nơi này là nhà chứ? Có lẽ cuộc
sống hàng ngày của hắn, 10 ngày hoặc nửa tháng hắn mới ghé qua đây một
lần cũng chẳng biết chừng.
Thôi quên đi, muốn uống nước có sẵn rõ ràng không thể rồi, cũng may,
trong cái chạn bát có ấm nước điện vẫn chưa mở bao đóng gói ở ngay bên
ngoài, tôi vừa mở cửa tủ liền thấy ngay.
Việc quen dễ làm, mở ấm, súc rửa, lắp đặt, cuối cùng nấu nước. Ước
chừng hai mươi phút sau, nước sôi, mặc kệ, trước đổ nó vào ly inox đặt
trên bàn trà trong phòng khách, cho dù vẫn còn nóng phỏng tay, tôi cũng
trực tiếp cầm nhét vào ngăn đông tủ lạnh. Tôi xem xem đồng hồ, căn cứ
công suất làm lạnh của tủ, hẳn là 10 phút sau tôi sẽ có nước lạnh để
uống, tôi nhẫn nại.
Thời gian còn lại, tôi liền hết sức thoải mái trên chiếc ghế sô pha to
lớn trong phòng khách, vừa uống ly nước sôi để nguội, vừa nhìn chằm chằm vào cái ti vi đang phát sóng, lấy thời gian bình thường tôi không bao
giờ lãng phí đi xem bộ phim truyền hình bỏ đi, nhẫn nhịn xem tiếp từng
tập từng tập một. Tôi hiện tại cần chúng nó để tiêu phí đi thời gian của mình.
Sắc trời dần dần chuyển sang đen, tôi nâng mi mắt mệt mỏi, nhìn đồng hồ để bàn trong phòng khách chỉ thời gian hiện đã hơn 6 giờ ba mươi tối,
Nệm giường lún sâu xuống, hạ thân của tôi bị khảm nhập kín kẽ, không thể di chuyển được chút nào. Hai tay bị kéo căng đến cực hạn, trước ngực
không ngoài dự liệu ưỡn cao về phía trước.
Cồn mùi nồng nặc xông thẳng xoang mũi, đầu ngực bên phải đã bị ướt lạnh một mảng, tôi đã hiểu rất rõ tình trạng hiện giờ, liền theo bản năng
cắn chặt môi.
Một loại đau đớn bén nhọn như bị kim châm bắt đầu theo sau, tiếp đến nó không ngừng kéo dài và mở rộng. Chết tiệt! Hắn thế nhưng không dùng máy bấm lỗ, mà lại chọn kim châm sao?
Tôi trước nay chưa bao giờ biết thì ra có một loại đau đớn khiến cho
toàn bộ thần kinh con người ta run rẩy, tôi không thể hô hấp, toàn bộ
lực chú ý đều ở trên điểm kia. Tiến độ châm cực kỳ thong thả, Giang
Triết Tín cố ý đè mạnh tiến một chút rồi tạm dừng mấy giây, sau đó lại
đâm càng sâu một chút. Đau đớn cũng là từ điểm nối liền thành một đường, hiện ra đỉnh nhỏ và khe lõm đáng sợ.
Mỗi một phút đau đớn tôi đều đặc biệt rõ ràng, một chút cũng không bỏ
qua thể nghiệm thật sâu sắc. Rõ ràng đã chịu đựng đến cực hạn, lại cách
rất xa việc ngất đi. Tôi nghĩ hàm ý lăng trì ở cổ đại bất quá cũng như
vậy đi.......
”Kêu lên, tôi muốn nghe tiếng của cô.”
Mơ mơ hồ hồ, âm thanh thật xa xôi, đang nói với tôi sao?
Nghe tiếp động tác, vài giây phút sau ý thức của tôi trở nên rõ ràng
một ít. Đã kế thúc rồi ư? Tôi cố sức mở to mắt. Giang Triết Tín lạnh
lùng nhìn tôi chằm chằm, trong mắt lóe sáng khiến tôi nhìn không hiểu
rõ.
”Không thể tưởng được, cố sức tìm cho ra cực phẩm vậy mà lại là một kẻ
câm điếc. Hử? Cứ như vậy tôi làm sao có thể tận hứng?” Ác ý nắm lấy cằm
của tôi, làm tôi muốn tránh cũng trốn không thoát.
Thì ra hắn muốn tôi kêu rên thảm thiết phối hợp hắn, tôi hậu tri hậu giác (nhận thức muộn màng). Lúc này mới cảm thấy khớp hàm sớm đã đau xót nặng nề tựa hồ như bị dán
keo dính chặt cùng một chỗ, muốn mở ra cũng phải cố hết sức, trong
khoang miệng đã dày đặc mùi máu tươi, là máu trên môi tôi. Không thể
trách tôi, ý thức của tôi luôn luôn không giống người khác. Mỗi khi đau
đớn xảy đến, ý thức người bình thường đều mơ hồ kêu thảm thiết liên tục, nhưng là ý thức của tôi lại luôn chặt chẽ đi theo cơn đau, từng chút
một cảm thụ, hơn phân nửa đều đã quên kêu cứu. Hôm nay mới biết, đây
cũng là một lỗi lầm.
Tôi nhìn vào đáy mắt Giang Triết Tín, nhìn thấy rõ ràng trong đó là dục
cầu bất mãn và sự thất vọng. Tôi chợt rùng mình, cho dù tư liệu về hắn
tôi đã sớm thuộc nằm lòng thì như thế nào? Trên đời này có người nào
biết được, thì ra đường đường Giang tổng tài nổi tiếng thế nhưng cất
giấu sâu bên trong lại có sở thích biến thái khác thường!