Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 51 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Ánh nắng sau giờ chiều ấm áp thoải mái, tôi khép hờ đôi mắt tựa vào người Giang Triết Tín ngồi trênchiếc ghế xích đu bằng mây to lớn đang chậm rãi đung đưa dưới bóng râm của hàng liễu trong vườn hoa.



Giang Triết Tín ôm tôi, làm cho tôi thực thoải mái cuộn mình trong lòng hắn, tay trái chải vuốt lên mái tóc dài của tôi, tay phải chậm rãi mân mê vỗ về dọc theo cổ tôi, hệt như đang âu yếm một con mèonhỏ.



"Lăng Tịch." hắn nhẹ giọng gọi tôi.



"Dạ?" Tôi lười biếng đáp lại, ánh mắt cũng chưa mở, trạng thái thực thả lỏng. Dạo gần đây chúng tôi luôn phơi nắng nói chuyện phiếm như vậy. Dường như hắn đối với quá trình trưởng thành của tôi cảm thấy rất hứng thú, cứ thích hỏi tôi những chuyện trong nhiều năm qua khi ra nước ngoài du học.



"Em có nghĩ đến công ty đi làm? Học hỏi việc kinh doanh?"



Đề tài hôm nay sao lại thay đổi? Chuyện ở công ty theo quan điểm của tôi đáng lẽ ra nên xem là mộtphần cấm kỵ nhất, bình thường tôi đều cực lực lẩn tránh đi.



Tôi nhẹ nhàng cười, chôn mặt vào trong ngực hắn cọ cọ, có điểm trêu chọc nói: "Tổng giám đốc mỗi ngày đều không đi làm, ở nhà chơi bời lêu lổng, phí hoài năm tháng. Vậy mà lại muốn em đến công ty đilàm, còn bảo học hỏi việc kinh doanh? Làm sao có thể đều muốn tiêu chuẩn kép như vậy? Bản thân đivui đùa, bắt người khác thay anh bán mạng?"



"Vật nhỏ, không biết suy xét." hắn xoa nắn cằm tôi, như thật như giả nói: "Bao nhiêu người nằm mơ đều nghĩ đến Giang thị lại bất hạnh không có cơ hội. Tôi có lòng bồi dưỡng em, em thật sự không có hứng thú?"



Tôi đổi tư thế, đặt đầu mình gối lên đùi hắn, như vậy có thể nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của hắn: "không chỉ là không có hứng thú, căn bản em cũng không phải là người biết làm ăn kinh doanh. Em nhìn thấy kết cục của cha thì biết rõ." Tôi đột ngột im miệng, cắn môi dưới.



hắn lần này nhưng không hề buồn bực, vén đẩy một chút tóc trên trán tôi, hơi ngả ngớn cười đùa, "Vậy em là người biết làm cái gì đây? Em am hiểu cái gì? Đúng rồi, em là người biết dụ dỗ, rất dễ dàng làm cho người ta chìm sâu vào mê hoặc, muốn ngừng mà không được."



Tôi nhẹ nhàng thở ra, vô tội nháy mắt mấy cái, có chút oan ức bĩu môi: "anh cũng quá đề cao em, nếu chân tướng như anh nói vậy, anh có thể hay không nghe lời em nói? Có phải cũng sẽ đối với em có cầu tất ứng(1)?"



(1) có cầu tất ứng: cầu gì được nấy, xin gì được đó



"Hử?" hắn nhíu mày, vô cùng hứng thú hỏi: "Đúng nhỉ. Em nói thử em có yêu cầu gì?"



Tôi vòng vo đảo mắt, "nói cái gì cũng sẽ không nổi giận?"
Tôi đứng trước cánh cửa màu đen thế nhưng không nhấc nổi một bước chân, Giang Triết Tín buông tay tôi ra, đổi lại dùng sức đẩy một cái, tôi bổ nhào ngã xuống ngay chính giữa phòng khách.



Tôi hỗn loạn hoang mang nhìn hắn, hắn thong dong dị thường khóa cửa lại. Cước bộ từng bước chậm rãiđi về phía tôi, rất vững vàng, thực giống như một quân vương, một quân vương đầy lửa giận.



hắn tháo cà-vạt, mở cúc nơi cổ áo và tay áo, vững vàng ngồi vào sô pha.



Chỉ có ánh mắt lạnh như băng áp lực đóng tinh tôi trên thảm, tôi dịch chuyển không ra khỏi ánh mắthắn, thậm chí ngay tại dưới ánh mắt đó một chút khí lực tôi cũng không có.



Tôi nói năng lộn xộn: "Triết Tín? Chúng ta......, anh làm sao vậy? Em...... không rõ. Ít nhất cho em mộtlý do, em nghĩ..... em nghĩ rằng...... anh sẽ không lần nữa hiểu lầm em. Em lại làm sai chuyện gì sao? Xin nói cho em biết."



hắn tựa như quan tòa, thần thái nghiêm khắc, không tha cho đối phương chút lừa gạt nào và có lệ uy nghiêm, hắn rõ ràng chậm rãi từng chữ từng chữ một nói ra miệng: "Tôi cũng có việc không rõ. Tôi muốn cô nói cho tôi biết, tai nạn xe cộ ngày hôm đó có liên quan tới cô không? Có phải là nhắm vào phía mẹ của tôi mà đến không?"



"Cái gì?! không! anh là nói.... là tôi muốn hại Giang phu nhân? không phải! không phải tôi! Chuyện đó rõràng là ngoài ý muốn!" Tôi không phải nghe lầm? Tại sao hắn lại có ý tưởng không thể tưởng tượng nổi đó?



"Như vậy, tên tài xế gây tai nạn tại sao lại có thể thoát khỏi trừng phạt? Ai có năng lực lớn như vậy biếtrõ đối địch với Giang gia mà vẫn giúp hắn trốn chạy?"



Tôi sắp điên mất rồi, nhịn không được cười khổ: "anh nghĩ rằng tôi có năng lực lớn như vậy sao? Là tôi giúp hắn ta trốn chạy?"



"Hiển nhiên không phải cô. Là có quan hệ với cô và với cả những người kia. Ngày đó sau khi hỗn loạn ở khu sân khấu, cô đã đi đâu?"



Tôi lắc đầu, chỉ có thể lắc đầu, không thể thừa nhận, tuyệt đối không thể thừa nhận.



hắn giống như một con báo luôn trong thế sẵn sàng, đôi mắt tối đen như muốn nuốt sống tôi, tôi biết chỉ cần một câu không như ý hắn, hắn sẽ hủy xương cốt tôi nuốt vào trong bụng.



Giọng nói trầm thấp dằn xuống cảnh cáo với tôi: "Tôi cho cô một cơ hội giải thích, đừng lừa gạt tôi. Hoặc là, cô muốn buộc tôi động thủ với cô, nghiêm hình bức cung? cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ càng, thứ chúng ta có chính là thời gian, ở nơi này."