Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 52 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


không khí dường như bị đình trệ bất động, tôi cảm thấy khó thở.



Vẻ mặt Giang Triết Tín đặc biệt lạnh lùng nhưng lại bình tĩnh, không như trước kia hiện ra thần sắc giận dữ, không hề khống chế trực tiếp thực hiện bạo lực và phát tiết không kiểm soát được, thay vào đó thìung dung, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch chờ đợi tôi thẳng thắn thú nhận. hắn đã làm tốt hết thảy mọi công tác chuẩn bị, lấy danh nghĩa nghỉ đi du lịch cách ly tôi, thời gian dài ngắn hắn nắm trong tầm tay.



hắn như vậy càng làm tôi sợ hãi, gây cho tôi cảm giác áp bức mãnh liệt trước nay chưa hề có, tôi khôngbiết trận giằng co này phải tiếp tục kéo dài bao lâu, chỉ biết là mỗi một phút về sau nhất định là một loại dày vò, mà kết quả khẳng định rất thảm thiết.



Tôi im lặng không lên tiếng nhìn hắn, tựa như nhìn một người xa lạ. Trừ lặng im ra, tôi không biết mình còn có thể làm cái gì. Tôi dùng hết toàn bộ dũng khí mới khắc chế được mình ngu xuẩn thoái lui, dũng cảm đối mặt hắn nhìn thật kỹ ánh mắt sắc bén kia, lấy điều này chứng minh bản thân vô tội và ý muốnnói lên sự khó hiểu đối với hắn.



"không nói?" Trong đôi mắt hắn hiện lên dấu vết tàn nhẫn, hai tay khoanh trước ngực chậm rãi buông xuống, dừng lại một lát, kéo cà-vạt vứt qua một bên, đứng lên, xắn tay áo lên đếy khủy tay, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn hoàn toàn trần trụi hiện ra.



hắn từng bước một đi về phía tôi, bước chân thong thả lại vững vàng, tôi chớp nhắm đôi mắt lại, cố gắng ngăn nước mắt trào ra ngoài hốc mắt, giọng nói run rẩy hoàn toàn thay đổi âm điệu, "Tôi không hiểuanh có ý gì, tôi bị dồn chặn trong đám đông, muốn động cũng không động được, tôi hoảng sợ. anh có thể đi hỏi Giang phu nhân và hai người vệ sĩ kia. Cho tới bây giờ anh cũng không tin tưởng tôi, bất luận tôi cố gắng ra sao, làm như thế nào, anh đều chỉ biết hoài nghi tôi, vậy anh hỏi lại làm gì? Trực tiếp giết chết tôi là xong."



Khóe môi mím chặt của hắn nhếch lên hơi run rẩy một chút, ngồi xuống trước mặt tôi, nâng tay chỉnh sửa lại mớ tóc hỗn độn đang rủ xuống trước mặt tôi, nắm cằm tôi, trong mắt có sự liều lĩnh lạnh như băng, "cô lầm rồi. Tôi không phải là chưa cho cô cơ hội, tôi cũng muốn thử tin tưởng cô, nhưng chuyện xảy ra trước mắt rõ ràng rằng tôi không thể đồng ý. cô hẳn biết rõ thủ đoạn và tính cách của tôi, tôi hy vọng cô nói ra sự thật."



Tôi bật khóc,"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? anh hy vọng tôi nói cái gì? anh nói tôi biết. Tôi chỉ biết trùng hợp gặp phải các fan âm nhạc rối loạn, tôi bị nhốt ở bên trong thời gian khá lâu, sau đó vất vả chen được ra, lại gặp tai nạn xe. anh có biết ngay lúc đó tôi đã rất sợ hãi không? Tôi đã rất sợ Giang phu nhân gặp chuyện không may, từ lâu tôi đã xem bà như mẹ ruột của mình. Nhưng mà, nhưng mà anhvẫn cứ nói, tôi muốn hại Giang phu nhân. Đứa con nào sẽ làm hại chính mẹ ruột của mình chứ?"



Ánh mắt hắn hằn sâu, hùng hổ hăm dọa, "Vệ sĩ nói bọn họ sau khi chen lấn đám đông đi ra ngoài, từng mượn đài cao của trung tâm thương mại dùng, quan sát đám người ở toàn bộ góc độ, nhưng nhiều lần đều không tìm được bóng dáng của cô. Hết cách mới đành thông qua đài radio quầy tổng phục vụ tìmcô. Mà cô thì ít nhất nửa tiếng sau mới lộ diện."



"Tôi vẫn ở ngay trong đám đông, căn bản là chen không ra được. Chẳng lẽ không có khả năng bọn họ nhìn không rõ?"



hắn cười khinh bỉ, ra vẻ đã tính trước mọi việc nói: "Nếu tài xế không chạy trốn, camera chỗ lối đi an toàn không bị người ta động tay động chân, tôi có lẽ có thể chấp nhận lý do thoái thác của cô. Nhưng mà hiện tại không có khả năng. Thời gian qua cô đã luôn đóng kịch rất khá gần như ngay cả tôi cũng bị lừa. Hôm nay tôi muốn chính miệng cô nói ra, cô là ai? Cha cô muốn cô làm gì? Tại sao các người lại muốn hại mẹ tôi?" nói tới đây, cả gương mặt và giọng nói đã thành vẻ nghiêm trọng.



Tôi từ trong mắt hắn nhìn thấy được sự khát máu tàn nhẫn, nhưng điều tôi chân chính sợ hãi đến từ lờihắn nói. Tôi không thể chấp nhận kết cục như thế, tôi tuyệt dối sẽ không thừa nhận thân phận của mình! Cho dù hôm nay tôi nhất định phải chết ở đây thì tôi cũng phải giữ vững tôn nghiêm và bí mật mà chết!một khi khai ra, cái chết của tôi ngay lập tức biến thành tự gieo gió thì phải gặp bão, trừng trị đúng tội,không còn tôn nghiêm làm người nữa.



Tôi ôm chặt lấy cơ thể mình, tuyệt không cho hắn nhìn ra tôi đang lạnh run. Tôi đau lòng nhìn hắn, mỗi chữ nói ra đều dường như muốn dùng cạn sức lực cuối cùng: "Tôi là Hứa Lăng Tịch, cha tôi bị anh nhốt ở nước ngoài, không thể gặp mặt. Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến làm hại Giang phu nhân. anhlà kẻ điên, anh hận tôi, cho nên phải tìm hết mọi cơ hội lấy cớ để tra tấn toi, dùng một tội danh có lẽ có (1) để buộc tôi khuất phục. Tôi cho anh biết, tôi không sợ anh. anh muốn ra tay thì cứ ra tay. Tôi chịu đủ rồi cuộc sống nhục nhã luồn cúi, lo lắng đề phòng như vậy, tôi hận anh! Vĩnh viễn hận anh!"



(1) Thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ



một khắc kia, tôi tựa hồ toàn thân đều thoải mái. Nếu như vậy mà chết đi, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.



Giang Triết Tín hung hăng bấm vào cằm tôi, ngọn lửa đỏ trong đôi mắt có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn suy nghĩ trong thoáng chốc, rất nhanh đã ra quyết định.



"Như vậy, hãy cho chúng ta xem thử, có phải tôi đã hàm oan cho cô rồi không."



Lúc nói bàn tay hắn dùng sức kéo một cái, tôi liền nằm ngửa trên đất.



hắn nghiến răng sa sầm mặt, nhặt cà-vạt lên trói tay tôi vào chân bàn trà.
Tôi lắc đầu, một lần nữa nhắm mắt lại.



"Còn muốn chịu đau khổ nữa sao?" Hơi thở ấm áp phun lên mặt tôi.



Tôi không còn sức lực làm nên một phản ứng nào, tôi chỉ có oán hận bản thân mình tại sao còn chưa chết.



một cước thật mạnh đá vào ngực tôi, tôi mềm oặt xuống, máu loãng từ trong miệng tràn ra ngoài.



Điện thoại di động của hắn vang lên, hắn ném tôi đi, đến nhận điện thoại.



"...... Vẫn chưa....... Đúng vậy, bây giờ con cũng không xác định. cô ta ngất đi rồi.... Được, phía bên mẹ, cha hãy giúp con nói đỡ. Bảo mẹ rằng, chúng con còn muốn chơi thêm vài ngày mới về. Vâng, tạm biệt, cha."



"Alô, Trần Trác, tôi là Triết Tín. anh hãy đến nhà riêng của tôi."



Cửa lại mở ra, tôi bị lôi ra ngoài, thả té nằm trên mặt đất.



Cổ tay cùng cổ chân được buông lỏng ra, nhưng tôi vẫn không động đậy, ngoài đau đớn ra, thì tứ chi vẫn còn cứng ngắt, chết lặng.



Trong cơn hỗn loạn liên tục, tôi nghe được tiếng tranh cãi.



"cô ấy phải được nhập viện điều trị, anh sẽ không thật sự muốn cô ấy chết đi chứ?"



"Nhưng tôi vẫn chưa hỏi được chuyện tôi muốn."



"anh ...... Từ khi nào thì trở nên tàn bạo bất nhân như vậy? anh rốt cuộc muốn biết cái gì? anh còn muốn tra tấn với cô ấy nữa? Lại tiếp tục dùng hình cô ấy thật sự sẽ chết."



"Tôi đã nói với anh rồi, liên quan đến mẹ tôi, đến an toàn người nhà tôi, tôi bắt buột nhất thiết phải biếtrõ ràng."



"Ngược lại tôi cảm thấy cô ấy vô tội, một cô tiểu thư yêu kiều nũng nịu, bị anh đánh tàn nhẫn như vậy, nếu cô ấy biết cái gì, còn có thể không nói sao? Nếu cái gì cô ấy cũng nói không ra thì nhất định là thậtsự không biết."



"Tôi không xác định. Rất nhiều chuyện căn bản giải thích không thông."



"Tôi vẫn là kiên trì ý kiến của tôi, cô ấy cần nhập viện điều trị, vết thương bị nhiễm trùng sẽ gây ra biến chứng, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. anh hãy suy nghĩ kỹ càng."



"...... Được rồi, anh cứ đi điều trị trước. Để tôi suy nghĩ thêm."