Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 53 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


"Đau......", sau lưng như bị lửa thiêu đốt, miệng vết thương thật giống như lại bị xé rách. Hơi thở yếu ớt, tôi muốn nhấc tay lần mò vết thương sau lưng, nhưng cánh tay dường như nặng như bị đổ chì. Tôi hơi hơi dùng sức, lại lập tức bị chụp giữ lại.



"không muốn......" Tôi dùng hết sức lực gào thét, nhưng tại sao tôi không nghe được âm thanh chính mình? Đừng tra tấn tôi thêm nữa, cái gì tôi cũng không muốn, buông tha tôi đi.



Tôi cố gắng muốn mở to mắt, nhưng mí mắt quá nặng nề, mông mông lung lung gì cũng nhìn không rõràng. Tôi đang nằm mơ chăng? Tại sao trong phòng lại có bóng dáng nhiều người thế này, sáng trắng bước tới bước lui, thật choáng váng.



Phía sau lưng lại mãnh liệt đau đớn thấu xương, chất lỏng ướt dính không ngừng chảy xuống, tôi giãy dụa xuất phát từ bản năng, đã có người ngăn chặn tứ chi tôi, làm gì chứ? Bọn họ muốn làm cái gì?



"A!!!" Tôi cong người đau đớn kêu to, lực đang kềm chế tứ chi tôi lại càng thêm dùng sức ép chặt tôitrên giường.



Miệng tôi bị nhét vào một nắm khăn lông, tôi chỉ mới vừa cắn nó thì đằng sau lưng chính là đau nhức lột da rút gân! Tôi gần như cố sống chết giãy dụa, nhưng đổi lại chỉ có đầu là cử động được. Động tác sau lưng không hề trì hoãn hay dừng lại chút xíu nào, hình như đang cắt lại giống như đang khâu lại.



không thể kêu to ra đau đớn làm cho tôi càng khó có thể nhẫn nại, mùi máu tươi ùn ùn kéo tới bao phủ miệng mũi tôi, làm tôi buồn nôn, làm tôi khó thở.



"...... Đáng tiếc làn da tốt như vậy, về sau chắc chắn sẽ để lại sẹo...., đứa nhỏ này làm thế nào mà đắc tội Giang thiếu?......"



"Chẳng qua là hoài nghi......"



Lời nói mơ hồ là thứ cuối cùng tôi nghe được.



Lần nữa mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt sốt ruột lo lắng của chị Lí.



"Hứa tiểu thư? cô thật sự tỉnh rồi? Cám ơn trời đất!" Chị mềm mại nhẹ nhàng vén tóc tôi, cẩn thận lau mặt cho tôi.



Tôi lại mệt mỏi nhắm mắt.



"Hứa tiểu thư, tôi giúp cô xoay đầu nhé? Cổ có mỏi không?"



Tôi hiện tại chỉ có thể nằm úp sấp hoặc là nằm nghiêng, tôi lắc lắc đầu.



Chị đút cho tôi ít nước, lấy khăn lau nơi khóe miệng cho tôi.



"Tôi đi gọi bác sĩ Trần đến." Chị buông cái ly xuống, định đi.



Tôi suy yếu chụp lấy tay áo chị, "Đừng đi."



Có lẽ giọng nói của tôi rất nhỏ, chị không nghe rõ lắm, cúi thấp đầu, kề gần sát bên miệng tôi nhỏ: "Hả?"



"Đừng đi. Tôi không muốn gặp anh ta." Tôi nói xong, thở hắt ra một hơi dài.



Chị Lí do dự một chút, gật đầu, một lần nữa ngồi xuống, trên mặt có sự căm giận bất bình: "Giang tiên sinh sao có thể đối xử với cô như vậy? cô là người tốt, anh ta làm sao có thể hạ độc thủ như vậy? Lần trước bị thương cũng là anh ta gây ra cho cô? Tại sao cô không rời khỏi anh ta?"



Tôi là người tốt? Tôi cười gượng, "Chuyện của chúng tôi, chị không hiểu đâu."




"Tôi biết rồi, bác sỹ Trần."



Ăn xong cơm trưa, chị Lí đẩy tôi ra vườn hoa nhỏ trong bệnh viện đi dạo.



"Qua bên kia, bên kia sao náo nhiệt vậy." Tôi chỉ vào khoản sân cỏ ở gần cửa hông của hoa viên, nơi đó có rất nhiều bệnh nhân ngồi xe lăn, còn có không ít người nhà và hộ lý đi tới lui xung quanh.



"Hôm nay trời đẹp, mọi người đều ra ngoài phơi nắng." Chị Lí nói.



Chúng tôi men theo con đường đá nhỏ quanh co khúc khuỷu đi về phía trước, tôi nhìn quanh đánh giámột lượt bao quát, suốt ngày ngây người trong phòng bệnh cuối cùng đã được đi ra.



"Ngồi bên kia đi." Tôi chỉ vào một hồ nước nhỏ nơi có vẻ tập trung đông người trong hoa viên nói.



Chị Lí đẩy tôi đi qua, sau đó chị ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh.



"Chị xem bên kia, đó là chim gì vậy nhỉ?" Tôi chỉ vào nghiên phía sau lưng chị hỏi.



Chị quay đầu qua, tôi cố ý thực hiện một động tác nguy hiểm, vờ như muốn với tay lấy cành hoa bên cạnh mà gần như ngã khỏi xe lăn.



Thân mình đã nghiêng đến mức tận cùng, sắp sửa lật nằm trên đất, chị Lí quay đầu lại nói: "không biết. A! Hứa tiểu thư." Chặn tay đỡ lấy người tôi.



Chị Lí hết hồn nhìn tôi, "không sao chứ? Làm tôi sợ muốn chết. Suýt chút nữa cô đã bị ngã ra ngoài rồi."



Tôi lại nở nụ cười. Giang Triết Tín không có bố trí người canh chừng theo dõi tôi, bằng không vừa rồi đãsớm có người chạy lại đây đỡ tôi. Nhất định hắn nghĩ rằng tôi căn bản không động đậy nổi, cho nênkhông sợ tôi chạy trốn.



"Chị Lí," Tôi thấp giọng nói, "Xin hãy giúp đỡ tôi một lần được không?"



Chị Lí nhìn tôi gật đầu.



"Cho tôi mượn một trăm đồng, tôi muốn ra khỏi bệnh viện một lát. Chị ở đây chờ tôi, rất nhanh tôi sẽ trở lại."



"cô đi đâu?" Chị Lí lo lắng hỏi,"cô đi nổi không? Thương thế của cô......"



Tôi cười trấn an chị: "không thành vấn đề. Chị nhìn xem chỉ có vài bước đến cửa hông, vừa ra tôi sẽ lập tức đón được xe. Người ở đây rất nhiều sẽ không ai chú ý góc bên này. Đừng sợ, chị Lí. Tôi sẽ rất nhanh trở lại, sẽ không bị lộ. Nếu thật sự bị lộ ra, tôi đã nghĩ kỹ lý do rồi. Nhất định không liên lụy chị. Chị yên tâm."



"Tôi không sợ. cô là người tốt. Chỉ là sức khỏe cô có ổn không?" Chị lo lắng, nhưng cũng đã lấy ra mộttrăm đồng bằng tiền mặt đưa cho tôi.



"Đừng lo lắng. Tôi đi trước. Chị ở nơi này chờ tôi."



Tôi vừa nói, vừa túm tóc vén ra sau đầu dùng dây thun cột chắc lại.



Ngay lúc này sau giờ trưa, tại nơi phía cửa hông ở đây, nơi nơi đều là người mặc áo bệnh nhân đi ra đivào, lòng tôi rất thản nhiên. Bên cạnh có người bệnh và người nhà đi tới, ngay khi họ sắp lướt qua tôi, tôi lập tức đứng lên đi phía trước họ, cũng không quay đầu lại tiêu sái ra khỏi cửa hông bệnh viện.