Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 58 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Thực tế chứng minh, tỷ thí kiên nhẫn cùng một kẻ điên nhất định là người ngốc, có lẽ tôit thế này dùng làm ví dụ về Giang Triết Tín và bản thân mình không nhất định chính xác, nhưng mà trạng thái trước mắtđã biểu hiện đầy đủ hắn không hơn không kém là một kẻ điên có chứa cố chấp cuồng nghiêm trọng. hắncố ý ngăn tôi bỏ đi, không tiếc cả ngày trói tôi lại, còn kiên quyết không cho tôi tự sát, chọn áp dụng đủ loại thủ đoạn phi thường để dẫn truyền dinh dưỡng cho tôi, chẳng những phải duy trì tính mạng tôi mà còn hình như càng muốn tăng cường thể chất cho tôi. Mà dường như cùng hắn phân cao thấp, kì thực với một người tâm ý nguội lạnh không còn hứng thú sống, hoặc có thể nói không còn ôm ảo tưởng được rời đi như tôi, thì rõ ràng tôi chính là một đứa ngốc siêu cấp, luôn không chịu ngoan ngoãn phối hợp, thế cho nên phải hứng chịu càng nhiều đau khổ, càng nhiều phẫn hận.



Lại là một phen đau đớn kêu rên, tiêm dịch dinh dưỡng đã khiến tôi gần như chịu đủ tàn phá, trên cánh tay lưu lại cả một sàng lỗ nhỏ, trong tình trạng kiệt sức và rơi vào đường cùng, tôi hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu. Mắt thấy y tá lại cầm ống luồn thực quản đi về phía mình, tôi không thể không lần đầu tiên dùng ánh mắt nhìn thẳng Giang Triết Tín luôn canh giữ một bên ở đối diện mình, thực không cam lòng nói: "Tôi tự ăn."



Giang Triết Tín cũng chẳng hề như tôi tôi đoán trước sẽ có vẻ đắc ý khi trông thấy tôi khuất phục, ánh mắt hắn vẫn như mấy ngày nay âm trầm, rất bình tĩnh thản nhiên. hắn nhìn vào đôi mắt tôi thời gian rất lâu, dường như đang đánh giá mức độ chân thật trong lời tôi nói, sau đó mới bảo y tá: "không cần luồn ống, để hộ lý đút cho cô ấy ăn."



cô gái tên Tiểu Đới kia lập tức bưng bát ghé gần vào, cẩn thận dùng thìa đút tôi ăn.



Dưới con mắt hắn nhìn chăm chú, tôi từng ngụm từng ngục nuốt xuống phần cháo nhừ sệt như hồ, về phần nó có mùi vị gì, tôi không biết.



thật vất vả bát cháo thấy đáy, còn không chờ tôi thở ra, hắn nói ngay: "Ăn thêm một chén nữa."



Tôi không có lựa chọn khác, ngoan ngoãn há mồm, mặc dù trong lòng tôi càng muốn làm hơn là mang tất cả thứ bên trong cái chén đều nện lên trên mặt hắn!



Y tá thu hồi toàn bộ đồ dùng ra khỏi phòng bệnh, Tiểu Đới dọn dẹp chén dĩa đi rửa, chờ khi những ngườikhông liên quan khác rời khỏi "chiến trường", trong phòng chỉ còn lại tên điên và tôi.



Tên điên vẫn điềm tĩnh thong dong như cũ, từ từ mở miệng: "Rốt cục nghĩ thông suốt?"



Tôi im lặng.



Cái gì tôi cũng không nghĩ, tại sao lại nghĩ thông suốt được? Tôi không có dũng khí hồi tưởng hết thảy chuyện đã qua. Cái người đó, tên gọi đó, gia đình đó, tất cả hồi ức liên quan đến bọn họ, tôi đều khôngnguyện ý nhắc tới một chút nào, càng đừng nói đến chuyện xé vạch vết thương để mà phân tích và tự hỏi. Tôi tình nguyện nhổ sạch bọn họ từ trong đầu mình, tuy biết rằng chuyện đó không có khả năng, nhưng như vậy ít nhất tôi còn có thể trốn tránh, không bao giờ suy nghĩ nữa, không bao giờ nhớ nữa.



hắn cúi mình xuống, vuốt gò má tôi, "Đừng giận nữa. Chết tử tế không bằng sống tệ, cô cứ không quý trọng sinh mệnh mình như vậy? Nên biết rằng, người một khi chết đi thì cái gì cũng chẳng có. Mà còn sống thì mới có giá trị."



Tôi hơi hơi nghiêng đầu, tránh khỏi đụng chạm của hắn, nhìn vào trong không khí hư vô một lát: "Giá trị của tôi là cái gì? Đáng cho anh hao hết tâm tư như vậy giữ tôi lại. Chỉ e anh đánh giá cao tôi rồi, kỳ thực cái gì tôi cũng không phải."




Vừa ăn mấy ngụm, di động hắn vang lên.



"Cha. Lúc nào ạ? Bây giờ sao rồi? Bác sỹ nói thế nào?" hắn vừa nhận điện thoại thì đột nhiên biến sắc,không ngừng hỏi, "Vâng, chúng con lập tức trở về." hắn trả lời, ngắt di động.



"Lăng Tịch, chúng ta hãy lập tức về nhà." hắn nhìn chăm chú tôi, "Cha gọi điện đến, mẹ bỗng nhiên té xỉu, bác sỹ gia đình đang cấp cứu."



Đầu óc tôi trống rỗng, mặt không chút thay đổi sững sờ ở nơi đó. Tôi không biết bản thân lần nữa trở về cái gọi là Nhà kia, còn có ý nghĩa gì, nhưng tôi nghe được lời hắn nói, vẫn sẽ vì lo lắng cho Giang phu nhân.



hắn có chút vội vàng xao động, rất nhanh đi đến trước ngăn tủ, một tay mở ra, cầm váy áo bên trong ném qua cho tôi: "Nhanh chóng thay quần áo. Chúng ta lập tức đi liền."



Tôi còn đang do dự, hắn đã hiểu sai ý của tôi, vọt tới trước mặt tôi, khẩu khí cường ngạnh mà khôngchừa đường sống: "Thay nhanh lên. cô phải cùng tôi trở về." nói xong, liền tự mình động thủ xé rách y phục bệnh nhân trên người tôi, "Mẹ lúc nào cũng nhớ thương cô, cha nói nếu bà tỉnh lại nhìn thấy côchắc chắn sẽ rất vui vẻ. Tôi mặc kệ cô còn muốn náo động khó chịu bao lâu nữa cũng được, nhưng bây giờ phải nghe theo tôi."



Tôi thật sự là thống hận hắn bá đạo và tự cho là đúng, tôi gạt đi bàn tay đang nắm chặt cổ áo muốn xé ra, lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi có thể cùng anh trở về. Nhưng tôi có một điều kiện."



hắn nổi giận: "Hứa Lăng Tịch! cô còn có lương tâm không? Tôi mẹ bình thường đối xử với cô thế nào? côtốt nhất đừng vào lúc này mà chọc giận tôi!"



Tôi thở sâu, tàn nhẫn dằn lòng quyết tuyệt nói: "Điều kiện của tôi rất đơn giản, chờ khi bệnh tình Giang phu nhân tốt lên, anh lập tức thả tôi đi. anh không đồng ý tôi sẽ không trở về, muốn đánh muốn giết tùyanh. Giang phu nhân đối tốt với tôi, tôi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. Nhưng anh đối với tôi đã làm đủ việc, tôi cũng sẽ không quên, tôi không bao giờ muốn thấy anh nữa."



Hai tay hắn nắm chặt thành quyền, gân xanh lộ ra, căm tức nhìn tôi. Tôi biết hắn nhất định hận khôngthể bóp chết tôi, nhưng đây có lẽ là cơ hội cuối cùng, phải đọ sức một lần. Tôi cũng cắn răng nhìn hắn,không chút nào lùi bước.



Rầm, hắn phẫn nộ ném văng cái bàn nhỏ, tiếng vang rung trời. Chén dĩa trên mặt bàn toàn bộ vỡ vụn, dưới đất một đống hỗn độn.



"cô người phụ nữ chết tiệt này!" hắn mắng, "Cho cô thời gian một phút thay đồ! Bằng không thì cứ trần truồng cùng tôi trở về!"