Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 59 :
Ngày đăng: 00:59 22/04/20
Giang Triết Tín trên đường chạy như bay, mặt mày căn thẳng không nói một lời, không ngừng đạp xuống chân ga. Tâm tình của tôi cũng giống như hắn. Tuy rằng đã nói điều kiện với hắn nhưng chuyện này cũngkhông ảnh hưởng gì đến lo lắng của tôi đối với Giang phu nhân.
Chỉ dùng thời gian một nửa so với bình thường, xe thắng gấp trước cửa lớn Giang gia.
"Xuống xe!" hắn hung thần ác sát tức giận nhìn tôi, khẩu khí cực kỳ ác liệt.
Tôi biết hắn đang vì vừa rồi bất đắc dĩ thỏa hiệp mà phẫn hận không cam lòng. Tôi không so đo với hắn, cũng không hề thấy đắc ý vì đạt được mục đích, ngoan ngoãn mở cửa nhanh chóng nhảy xuống xe.
Cửa sắt Giang gia mở ra,"Thiếu gia, Hứa tiểu thư, hai người thật đã trở lại. Lão gia đang rất sốt ruột đây." Người đàn ông mở cửa vui buồn lẫn lộn nói.
Tôi gật đầu muốn đi vào trong, Giang Triết Tín đã chụp lấy tay tôi, bước nhanh kéo tôi vọt vào.
Trước cửa nhà chính, hắn dừng chân lại, quay đầu nhìn tôi chằm chằm, trên tay tôi ra sức siết lại, từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ một cảnh cáo: "Mẹ vẫn đang bệnh, đừng nói lung tung."
Ngón tay của tôi đều sắp bị hắn bóp nát, tôi nhíu mi cắn răng nói: "anh cũng đừng quên ước định của chúng ta."
Hai mắt hắn gần như sắp phun hỏa đến nơi, không hề nhìn tôi, đẩy cửa ra lôi tôi vào.
Giang Hoa ngồi một mình trên ghế sô pha trong phòng khách, cau mày, ánh mắt vô cùng lo lắng, nhưng lại vẫn trầm tĩnh như trước. Nhìn thấy chúng tôi, gật đầu rất nhẹ: "Hai con đã trở lại."
"Cha, mẹ con người......" Giang Triết Tín buông tay, sải từng bước đến dồn dập hỏi.
"Vừa rồi đã tỉnh lại, giờ vừa uống thuốc xong ngủ rồi. Hai con ngày mai quay lại thăm bà ấy đi."
"Bác sỹ nói sao? Có nghiêm trọng không? Rốt cuộc là bệnh gì?" Giang Triết Tín liên tục trùng điệp hỏi.
Bà gật gật đầu, "Khỏe hơn nhiều. Mọi người đều đừng lo lắng. Cha con có khỏe không?"
"Bác Hứa không sao cả ạ, mẹ, người đừng lo lắng. Hãy nghỉ ngơi thật nhiều." Giang Triết Tín giành trướcnói.
"Đúng vậy nha, Bội Phân, chính em cũng bệnh, đừng lo lắng nhiều." Giang Hoa cũng nói.
Tôi một phen mơ hồ, nhìn Giang phu nhân theo bản năng gật đầu một cái. Bà mới thoải mái, hình như rất mệt mỏi, lại lần nữa nhắm mắt.
Giang Triết Tín nhìn tôi đưa mắt một cái, chúng tôi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ xuống cầu thang vào phòng khách.
"Cha tôi nói với mẹ, cha em bệnh cũ tái phát, chúng ta từ làng du lịch trực tiếp mua vé máy bay đi thăm ông ta." hắn nhỏ giọng giải thích.
Tôi bừng tỉnh hiểu ra, gật gật đầu.
"Bác sỹ nói thế nào?" Tôi hỏi, hiện tại tôi chỉ quan tâm Giang phu nhân, đối với chuyện này của hắnchẳng muốn so đo.
Giang Triết Tín sắc mặt trở nên ngưng trọng, mấp máy môi mới nặng nề nói: "Kết quả kiểm tra máukhông tốt lắm. Nhưng vẫn không thể xác định, phải đợi kết quả lấy tủy kiểm tra mới biết được."
"Lấy tủy kiểm tra?" Tôi quá sợ hãi, khái niệm y học về danh từ này trong đầu thật sự hữu hạn, nhưng tôi mơ hồ biết được chuyện này hình như có liên quan đến bệnh bạch cầu, "Sao lại như thế? Sức khỏe Giang phu nhân luôn rất tốt, sao sẽ như vậy? Nhất định là đoán sai rồi."
Giang Triết Tín thở sâu, cố gắng khắc chế cảm xúc: "Sức khỏe mẹ tôi không phải là lúc nào cũng tốt, nhất là sau khi sinh Tiểu Duyệt.... chính là em gái tôi, sức đề kháng miễn dịch kém hơn người bình thường rất nhiều. Bao nhiêu năm qua, cha tôi trước sau đều rất cẩn thận chăm sóc cho bà, chưa từng ngừng tìm y hỏi dược, hy vọng có thể giúp bà tăng cường thể chất. Cũng bởi vì như thế, mẹ sợ cha lo lắng quá mức, mỗi khi cơ thể không khỏe, chỉ cần có thể chịu đựng được, mẹ cũng sẽ không hé răng. Lần này phát bệnh lại vô cùng hung mãnh, bác sỹ nói không thể nào trước kia một chút dấu hiệu cũngkhông có, dưới sự truy vấn của cha tôi, mẹ mới nói, choáng đầu và sốt nhẹ không chỉ có một hai lần."
Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, Giang phu nhân sức khỏe không tốt, Tiểu Duyệt mới do ca ca mang theo, Tiểu Duyệt lúc còn rất nhỏ đã rất hiểu chuyện, còn biết bưng thuốc cho mẹ uống, nhưng mà, nhưng mà mộtđứa trẻ đáng yêu như thế, cứ vậy mà....! Cảm giác tội lỗi mãnh liệt nảy lên, tôi rõ ràng đã biết chân tướng, tôi không thể cứ tiếp tục làm bộ mình không biết gì.
Tôi không dám đối mặt với ánh mắt Giang Triết Tín, thì thào nói: "Thực xin lỗi."