Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 60 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


"Cái gì?" Giang Triết Tín lại sát gần tôi hỏi, "Em nói cái gì?"



"Tôi rất xin lỗi, tin rằng Giang phu nhân nhất định sẽ không có việc gì." Giọng nói của tôi đều đang phát run, tôi rất có lỗi với người mẹ thiện lương như vậy, chủ định từ trước vẫn phải lừa gạt bà, do không thểnói ra khỏi miệng được, nên tôi không cách nào báo cho bà biết chuyện Tiểu Duyệt đã không còn trênnhân thế nữa, hãy cứ để bà ôm ấp hy vọng đi, rằng là có lẽ có một ngày Tiểu Duyệt sẽ trở lại ở bên cạnh bà.



Giang Triết Tín lấy tay lau nước mắt tôi, giọng của hắn cũng run run, "Đừng khóc. Đừng để cho mẹ nhận ra được. Bất luận kết quả chuẩn đoán chính xác là cái gì cũng không thể để cho bà biết được."



Nghe hắn nói xong, nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn, ngực nghẹn ứ rất khó chịu, sắp không thở nổi nữa.



"Xin cho tôi luôn theo cạnh mẹ, tôi muốn săn sóc cho mẹ. Mẹ nhất định sẽ khỏi hẳn." Tôi tránh khỏi tayhắn, tự mình không ngừng lau quệt nước mắt, "Bệnh tình không nhất định sẽ không tệ như vậy đâu, con người mẹ tốt như vậy, trời cao sẽ phù hộ cho mẹ."



hắn im lặng thật lâu sau, mới rất nhẹ rất nhẹ giọng nói: "Cám ơn em."



Tôi một lần nữa rửa mặt trang điểm lại, mới cùng Giang Triết Tín trở lên trên lầu. Giang phu nhân lại mê mang nặng nề ngủ đi. Giang Hoa trước sau vẫn luôn duy trì một tư thế đó, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vào gương mặt đang ngủ của bà, nắm lấy tay bà.



Giang Triết Tín nhẹ tay lấy túi nước chườm trán Giang phu nhân xuống, tôi từ trong tủ lạnh lấy ra mộtmảnh xếp mềm đặt lên đầu bà.



Thời gian phảng phất như dừng lại, chúng tôi ngoại trừ cách đoạn thời gian đổi mới túi chườm nước, thời gian còn lại cả ba người đều hóa thành những bức tượng điêu khắc yên lặng.



Chị Chu vài lần đi lên xin ý kiến về thời gian dùng cơm, nhưng mà chúng tôi ai nấy đều không có tâm tư ăn. Chị ấy khuyên bảo Giang Hoa: "Lão gia, ngài cũng phải bảo trọng thân thể, phu nhân rất nhanh sẽkhỏe lại. Nếu ngài cũng ngã bệnh, phu nhân càng sốt ruột và lo lắng hơn a."



Giang Triết Tín cũng nói: "Cha, người nghỉ ngơi một chút đi. Con và Lăng Tịch trông giữ ở đây."



Giang Hoa một mực làm như không nghe thấy.



Tôi nhìn dáng vẻ ông ta chuyên chú chấp nhất nhìn chăm chăm vào Giang phu nhân, nội tâm có chút chấn động. Chấp tử chi thủ, tương nhu dĩ mạt(1) có phải chính là chỉ tình huống vào lúc này hay không? Tôi không thể không nghĩ về cha nuôi và mẹ nuôi, cũng đồng dạng làm vợ chồng vài chục năm với nhau, cũng đồng dạng thai nghén nuôi dạy hai người con, nhưng mà ở trong trí nhớ của tôi, cha nuôi vĩnh viễn đều luôn bận rộn việc riêng của mình, còn mẹ nuôi thì rất cô độc. Tôi không thể đưa ra bình luận giữa cha nuôi và Giang Hoa đến tột cùng ai kiêu hùng hơn ai, nhưng nếu bàn về tình nghĩa kết tóc, tôi khôngthể không thừa nhận chung quy Giang Hoa cao hơn một bậc.



(1)Nắm lấy tay nhau, tương cứu khi gặp khó khăn, hoạn nạn



Bác sỹ gia đình dẫn theo y tá đúng mười giờ có mặt, bọn họ hẳn đã thương lượng xong vào ban đêm.



Giang Hoa cuối cùng mở miệng, bảo tôi và Giang Triết Tín xuống lầu ăn cơm, mà bản thân ông ta vẫn muốn ở lại trong phòng, nhìn bác sỹ và y tá lấy mẫu tủy của Giang phu nhân.



Tôi và Giang Triết Tín yên lặng ngồi ở bàn ăn, ai nấy đều ăn không vô, đều ôm tâm sự.
Tôi rưng rưng gật đầu.



"Mẹ rất thích em, em hãy ở cạnh bà nhiều hơn chút, bác sỹ nói, cảm xúc hiện tại của bà rất quan trọng, nhất định phải làm bà vui vẻ." Giang Triết Tín nói xong thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.



"Tôi biết. Tôi sẽ luôn ở bên bà, chăm sóc bà............." Tôi không nói nổi nữa.



"Đừng khóc, chúng ta cũng không thể khóc." hắn dựa qua, ôn nhu lau nước mắt cho tôi, "Chúng ta đithăm bà."



Đúng như Tiểu Phượng nói, Giang phu nhân lại phát sốt, vẫn luôn bị vây trong trạng thái hỗn loạn nửa tỉnh nửa mê. Y tá luôn bận rộn bên cạnh, không ngừng dùng đủ các phương pháp vật lý giúp bà hạ nhiệt độ.



Giang Hoa như trước ngồi ở chỗ kia, ánh mắt không chớp không nháy một cái nhìn Giang phu nhân. Chẳng qua chỉ mới thời gian một buổi chiều, dường như đã già đi rất nhiều.



thật lâu sau, ông ta mới nói: "Triết Tín, thừa dịp mẹ con đang ngủ, chúng ta dùng cơm chiều."



Chúng tôi yên lặng đi theo sau ông ta, vào nhà ăn ngồi xuống.



Chị Chu mắt đỏ hồng dọn xong đồ ăn.



"Chị Chu, về sau mỗi ngày như cũ đúng giờ ăn cơm." Giang Hoa căn dặn, chị Chu gật đầu.



Giang Hoa lại nhìn về phía chúng tôi, ngữ khí bình tĩnh thong dong: "Chúng ta phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng để mẹ các con lại lo lắng. Chúng ta chẳng những phải chăm sóc mình còn phải chăm sócthật tốt mẹ các con. Tất cả mọi chuyện đã qua không được nhắc lại nữa, sau này chúng ta chính là người một nhà. Ăn cơm đi."



Ngực của tôi giống như bị đá đè lên, khổ sở, uất ức, áy náy tất cả đều nảy lên, nước mắt không ngừng rơi vào trong bát. Giờ khắc này, tôi hoàn toàn quên Trình gia, ngay cả thương tổn đau đến khắc cốt ghi tâm mà Bá Văn gây ra cho tôi, dường như cũng trở nên phai nhạt.



Giang Triết Tín dưới bàn ăn cầm tay tôi, ngón tay tôi cũng lạnh lẽo giống của hắn.



Vài giây sau, tôi giãy tay ra. Tôi nghe được tiếng thở dài như có như không.



Tất cả mọi thương tổn sau khi tạo thành, nhất định đều không thể vãn hồi. Thương tổn Trình gia đối với Giang Thư Duyệt cũng thế, thương tổn Giang Triết Tín đối với tôi cũng vậy.



Bệnh tình Giang phu nhân làm cho chúng tôi hiện tại đều trở nên yếu đuối, chúng tôi cần đoàn kết mới có thể mạnh mẽ mà đối kháng căn bệnh quái ác này. Nhưng tôi rất rõ ràng, đây chính là tạm thời tiêu giảm cừu hận và nghi kỵ tồn tại giữa chúng tôi, lại hoàn toàn không có khả năng xóa bỏ, như chưa từng xảy ra chuyện gì.