Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 62 :
Ngày đăng: 00:59 22/04/20
Lời Giang phu nhân nói làm tôi như bị sét đánh, thân thể cứng ngắc, không thể mở miệng không thể nhúc nhích, thậm chí lúc Giang phu nhân lau nước mắt trên mặt tôi, tôi chột dạ đến mức không dám nhìn thẳng bà.
"Tiểu Duyệt là ở tình huống ít khả năng nhất mà mất tích, cho nên, sau khi sự việc xảy ra, mẹ liền biết, nó không phải đã đi lạc, mà là bị người ta bắt cóc." Vẻ mặt Giang phu nhân bình thản, từ tốn nói.
Tôi không biết Giang phu nhân đã trải qua bao nhiêu năm tháng thời gian để lắng đọng lại nỗi đau, ngày hôm nay mới có thể khi nhắc đến câu chuyện xưa xé nát tim gan, bà vẫn bình tĩnh như thế mà không có oán hận.
"Vài ngày sau khi xảy ra chuyện, mẹ cũng sụp đổ gần như muốn phát điên, sau đó có một ngày, lúc ấy phụ thân Giang Hoa vẫn còn khỏe mạnh, cũng chính là cha chồng của mẹ đến nói với mẹ, A Hoa muốn quay lại Hắc đạo, chỉ vì truy xét tung tích con gái bị mất tích, thề sống chết báo thù. Con không biết đâu, thời điểm đó cha chồng mẹ đã hao hết tâm lực đến thế nào mới đưa gia tộc Giang thị tẩy trắng mộtnửa, chính bởi người đã tận mắt chứng kiến những bậc cha chú đi trước và các đồng trang lứa trong hắc đạo của người trải qua cuộc sống huyết vũ tinh phong, vết đao liếm máu đều không có đường về, nếukhông kịp sớm bứt ra, đường sống càng đi càng hẹp, mặc dù cường thịnh nhất thời, nhưng cũng là vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh, huống chi nếu trở nên yếu đi, thì chắc hẳn sẽ là nhà tan người mất." Giang phu nhân nói đến nơi đây, dừng lại, hơi hơi thở dốc.
"Giang phu nhân, người đừng có gấp. Sau này hãy nói tiếp cũng như nhau cả." Tôi vội vàng nói, đi lên xoa ấn nhẹ trên ngực giúp bà thuận khí.
Giang phu nhân điều hoà hơi thở, lắc đầu: "Để mẹ nói hết, bằng không mẹ chết không an, cũng khôngmặt mũi nào gặp phụ thân Giang Hoa."
Tôi hoàn toàn không rõ Giang phu nhân tại sao phải nói với tôi những chuyện này, nhưng tôi vẫn rất nghiêm túc cũng vừa nớm nớp lo sợ lắng nghe, bởi vì tôi cũng muốn biết, năm đó Giang Trình hai nhà rốt cục có ân oán thế nào.
không thể không nói, Giang phu nhân nhạy cảm vô cùng, bà tuy rằng không biết chính xác, lại có thể mộtthoáng liền biết rõ thực chất.
"Nếu chỉ có trên phương diện làm ăn kinh doanh giở thủ đoạn triển khai cạnh tranh, cũng không có gì, nhưng mẹ lo lắng Triết Tín sẽ mất lý trí sử dụng thủ đoạn phi thường đụng chạm đến pháp luật."
Hiểu con không ai bằng mẹ, tôi căm giận nghĩ, Giang Triết Tín xác thực vì trả thù không tiếc lấy thân thử nghiệm: Lừa đảo kinh tế, giam cầm phi pháp, bạo lực cưỡng gian, xâm phạm thân thể và ngược đãi. Nếu không phải ngày đó tôi cũng có kế hoạch, chỉ dựa vào bất kỳ một trong những điều đó cũng có thể đẩy hắn vào tù. Có lẽ dựa vào thế lực và quan hệ của Giang gia, không đến mức thật làm cho hắn ở tù cả đời, nhưng mà tóm lại cũng khiến danh dự của hắn mang đi quét rác.
"Bây giờ nó đã lớn, làm việc chu toàn bí mật, mà mẹ lại hỏi không ra được manh mối gì. Nếu mẹ khôngmắc bệnh này, thì cũng thôi đi, còn có thể theo dõi nó thêm vài năm. Nhưng mà.... mẹ sợ bản thân mẹ vừa đi, nó sẽ không còn cố kỵ. A Hoa chỉ sợ cũng khơi lên tâm trả thù, chẳng những không ngăn cản có lẽ còn có thể tham dự vào. Nếu thật sự như vậy cuối cùng vẫn là lưỡng bại câu thương, thế thì, mẹ ẩnnhẫn nhiều năm như vậy, chẳng phải đã uổng phí khổ tâm sao? Tiểu Duyệt đáng thương của mẹ cũng vô ích mà...." Giang phu nhân cuối cùng rơi lệ.
Tôi cũng vô cùng chấn động, cha con Giang Hoa cẩn thận gạt Giang phu nhân, một lòng muốn vì Tiểu Duyệt báo thù, nhưng từ trước đến giờ không hề biết, Giang phu nhân vì chu toàn cho cha con họ, lạimột mình chịu đựng đau xót và khổ sở bao nhiêu năm qua.
Thế nhưng hôm nay bà nói với tôi nhiều như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?