Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 63 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Tôi nhẹ nhàng lau nước mắt cho Giang phu nhân, trong trí nhớ của tôi, Giang phu nhân vĩnh viễn luôn bình thản, dịu dàng, lần đầu tiên nhìn thấy bà khóc đau lòng đến thế, nước mắt không ngừng lăn xuống. Tôi nghĩ vì cuộc nói chuyện hôm nay đã gợi lại tưởng niệm mãnh liệt dành cho con gái và đồng thời lại do lo lắng cho con trai mà thành, nói đến cùng, bà vẫn là một người mẹ vĩ đại.



Rốt cục, cảm xúc bà dịu lại, bình tĩnh hơn nhiều. Bà thở dài, nhẹ nhàng nói: "Tảng đá này đã đặt trong lòng mẹ gần hai mươi năm rồi. Lần đầu tiên nói ra, cảm giác mẹ thoải mái hơn rất nhiều."



Tôi lặng im không nói gì, vừa xấu hổ lại vừa chột dạ, Giang phu nhân đơn thuần chỉ bởi tín nhiệm tôi nên mới nói hết tất cả với tôi sao? Hay là...., tôi căn bản không dám nghĩ tiếp nữa.



"Lăng Tịch," Giang phu nhân bỗng nhiên gọi tôi, "Sau này mẹ đi rồi, con hãy giúp mẹ chăm sóc Triết Tín, trông nom Triết Tín nhé?" Bà khẩn thiết nhìn tôi.



Tim tôi đập nhảy nhanh hơn, gần như điên loạn đập, tôi bối rối cúi đầu không dám nhìn bà nữa. Nếu thực sự có một ngày như vậy, tôi sẽ là người đầu tiên rời đi, tôi không có khả năng sống cùng Giang Triết Tín, lấy đâu ra mà bảo chăm sóc hắn, trông nom hắn? Nhưng giờ này khắc này, tôi làm thế nào có thể nói ra khỏi miệng lời thật trong lòng?



"Lăng Tịch," Giang phu nhân lại gọi tôi, "Lời của mẹ dọa đến con sao? Mẹ...... Có lẽ là nóng vội chút, nhưng mà mẹ sợ bản thân không còn nhiều thời gian nữa. Chỉ có con có thể giúp mẹ, con à." Bà vuốt venhẹ lên mu bàn tay tôi, giọng nói hết sức thương cảm và bất đắc dĩ.



Tôi hít thở thật sâu, miễn cưỡng ngẩng đầu nói: "Mẹ, con không phải......, người..... hy vọng con làm như thế nào?" Đúng là vẫn không có dũng khí bình thản kể lại hết tất cả.




"Có gì luyến tiếc, sau này mỗi ngày đều phơi nắng. Đợi thân thể em khỏe mạnh, mấy cây hoa đó cònkhông tùy ý để em đùa nghịch, không nên gấp gáp." Giang Hoa cười miễn cưỡng.



Giang phu nhân cười khẽ: "Lăng Tịch cũng nói như vậy, chúng em đây không phải đã trở lại."



Giang phu nhân nằm trở lại giường, rất nhanh lần nữa chìm vào giấc ngủ. Giang Hoa quay đầu nhìn tôimột lát, mặt nặng nề lạnh lùng(1), ánh mắt thâm trầm. Tôi cố tự trấn định bản thân chờ ông ấy hỏi, nhưng cuối cùng lại nghe được ông ấy nói: "cô cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi."



(1) Nghĩa gốc "Mặt trầm như nước" - nghĩa là sắc mặt trầm trọng, lạnh lùng như nước.



Tôi nhẹ thở ra, thấp giọng nói: "Vâng, Giang tiên sinh." Nhón chân lui ra ngoài.



một lần nữa tôi đi vào vườn hoa, ngồi trên chiếc ghế ban nãy, không còn sức lực dựa người vào lưng ghế, nhắm mắt ngửa đầu đối diện bầu trời xanh. Tuy rằng vẫn chưa gom đủ dũng khí, nhưng mà hình dáng cha nuôi và Bá Văn vẫn hiện rõ lên trong đầu, tôi không hề thử lại trốn tránh nữa. Quả nhiên ngực bắt đầu như bị vỡ toát đau đớn, nhưng mà tôi chọn lựa muốn hiểu thật rõ ràng.