Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 66 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Editor: ton ton



Giang Triết Tín đại khái không hề đoán được tôi sẽ nói như vậy, hơi ngây người sửng sốt thoáng chốc, cảm xúc phức tạp khó có thể suy nghĩ hiện lên trên mặt hắn, sau đó chính là thời gian im lặng thật dài.



Tôi rất hiểu hắn, có thể chắc rằng tâm trạng hắn giờ đây tuyệt không vui vẻ gì, đối với sự ngỗ nghịch và điều kiện của tôi, nhất định hắn cảm thấy phẫn hận và tức giận. Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi phải làm cho hắn đồng ý. hiện tại tôi đã quyết tâm không tiếp tục làm chuyện gì gây bất lợi cho Giang gia nữa, như vậy, tự nhiên tôi cũng không thể tiếp tục phải chịu đựng hắn khi dễ, muốn làm gì thì làm.



Tôi nhìn vào trong đôi con ngươi tối đen của hắn, lần nữa nhấn mạnh thái đội của tôi: "Tôi biết Giang gia nhà anh ở địa phương sức ảnh hưởng rất lớn, chỉ đơn giản làm một cuộc hôn nhân giả chắc chắn sẽ không ổn, nhất là không thể gạt được đôi mắt của Giang phu nhân, cho nên tôi đồng ý tất cả đều dựa theo Giang phu nhân an bài, giả diễn làm thật. Nhưng anh phải hiểu được, mặc dùng cùng với anh làm vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng với tôi mà nói đã là sự hy sinh lớn nhất rồi. Tôi đã nói trước từ lâu, tôi không muốn gả cho anh, chỉ muốn gả cho người mình yêu, nay mọi chuyện đều chỉ vì trấn an Giang phu nhân. Nếu anh không thể nhận, vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với anh, ngay mai tôi trực tiếp nói với Giang phu nhân. anh hãy tự suy xét rõ ràng."



hắn tựa vào sô pha, hai tay siết chặt trước ngực chăm chú nhìn vào khuôn mặt tôi, trầm thấp nói: "anh nghĩ rằng chúng ta nên thảo luận từ từ."



Tôi khẽ thở dài: "Tôi không biết giữa chúng ta còn có cái gì có thể nói." Trước kia chính là không nên gặp mặt quen kết giao nhau, hiện giờ càng không cần thiết nữa.



"anh......" hắn muốn nói lại thôi, cắn chặt răng mới nói: "Em thật sự rất lương thiện, bệnh của mẹ đến quá đột ngột, em có thể vì người mà lo nghĩ, làm cho anh rất...."



hắn cũng không tỏ sự yếu thế đối với, cho nên tiếp theo vô luận là cảm động hay là nhận lỗi đồng nhất mà nói thì hắn cuối cùng cũng không thể thuận lợi buộc ra khỏi miệng. Tôi vốn cũng không muốn nghe, vì vậy rõ ràng không để hắn khó xử, trực tiếp mở lời: "không cần nói. Chỉ cần anh đồng ý với chuyện tôi yêu cầu, hơn nữa tương lai khi tôi rời đi đừng gây khó dễ ngăn trở, tôi đã cảm thấy mĩ mãn."



Tôi tận lực bình tĩnh nói, kỳ thật trong lòng cũng là sóng ngầm bắt đầu khởi động, thương tổn hắn gây cho tôi cố nhiên đáng hận, nhưng mà bản thân tôi lúc trước cũng có mục đích không tốt, là tự mình nguyện ý ở lại không chịu phản kháng, phải nói đến oán hận, thua thiệt, thì khi mới bắt đầu chỉ cần một hai câu nói là có thể làm rõ rồi.



hắn dựa vào sô pha ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà một lát, vài lần há miệng như là muốn nói chút gì, chung quy lại buông tha hết.



Cuối cùng, hắn chỉ nói một câu: "anh đồng ý."
Tôi có chút hoài nghi nhìn hắn, không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, "Có việc sao?"



"Tôi...... Cảm thấy cần phải nói chuyện với em, mẹ không phải giống lúc ấy bệnh đến hỗn loạn, người rất sâu sắc, chúng ta trong lúc đó có cái gì không tự nhiên rất khó tránh được ánh mắt của người. Tôi biết em hiện tại rất hận tôi, nhưng mà tôi vẫn hy vọng chúng ta có thể sống chung thật tốt."



Tôi thở sâu: "Thực xin lỗi, tôi không thể bởi vì anh nói mấy câu thì coi như tất cả những tổn thương trong quá khứ chưa từng phát sinh, vài lần tôi đều thiếu chút nữa thì chết rồi, tôi không có khoan hồng độ lượng như vậy. anh không cần hy vọng xa vời tôi sẽ một lần nữa thâm tình yêu thương mà đối xử với anh, cho dù là diễn kịch tôi cũng làm không được."



hắn im lặng không nói gì.



"Chẳng qua," Tôi khẽ thở dài, hết thảy chỉ vì Giang phu nhân, "Tôi sẽ hết sức không để Giang phu nhân nghi ngờ, chỉ cần anh đừng làm ra chuyện tôi thống hận. Tôi sẽ không tiếp tục nhận mệnh, nhẫn nhục chịu đựng nữa."



Tôi xoay người, đưa lưng về phía hắn, không muốn lại cùng hắn đối diện.



một lát sau, giọng nói hắn truyền tới: "Có lẽ tương lai em sẽ hiểu rõ tất cả. Vô luận như thế nào, hiện tại tôi cám ơn em."



Theo tiếng nói đang nói rơi xuống, tôi nghe được tiếng bước chân hắn rời đi.



không cần chờ đến tương lai, tôi hiện tại cũng đã hiểu được tất cả. Nhưng tôi không có sức lực thay đổi chuyện gì, đây là bi ai của tôi.



Tôi đóng cửa phòng, ôm chặt lấy thân mình, dựa sát cửa chậm rãi ngồi xuống, tôi đã trong tình trạng kiệt sức rồi.