Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 67 :
Ngày đăng: 00:59 22/04/20
Editor: ton ton
Nếu tất cả đều đã đạt thành nhận thức chung, ngày kế tiếp, mọi người đều vì chuẩn bị cho hôn lễ mà bận rộn.
Giang phu nhân tuy rằng miệng nói chính mình sẽ không quá vất vả, nhưng trên thực tế thì lại tập trung toàn bộ tinh lực và nhiệt tình vào, bất luận là lựa chọn đồ dùng kết hôn, hay là chụp ảnh cưới, hôn lễ, nghi thức cưới cùng với tiệc cưới, và một loạt sắp xếp an bài những việc nhỏ nhặt chi tiết khác, bà đều tham dự ý kiến, vì chúng tôi mà suy xét chu đáo.
Chúng tôi đều vì sức khỏe của bà mà lo lắng, lại không thể khuyên bảo quá nhiều, vì chúng tôi đều hiểu được tâm tình của bà. Thân là một người mẹ, tự biết thời gian của mình đã không còn nhiều, tâm nguyện lớn nhất chính là có thể ở trước khi rời khỏi thế gian lần cuối cùng vì con trai mà tự tay lo liệu thật tốt hôn sự. Bà là phát ra sự vui sướng từ nội tâm, so với phần vui sướng này thì mệt nhọc và đau ốm đều đã không còn ảnh hưởng chút nào đến bà.
Đối với tất cả chuyện liên quan đến hôn sự tôi đều chỉ toàn giả vờ nhiệt tình, những thứ này với tôi đơn giản chỉ là một tràng đạo cụ cho vở kịch, nhìn như phú quý phồn hoa, kỳ thật chẳng qua là một giấc mộng ảo hư vô mà thôi. Nhưng tình cảm không muốn xa rời Giang phu nhân thì chân thật tồn tại hơn nữa ngày càng tăng. Người không hề nén giữ lại tình cảm và sự yêu thương dành cho tôi, trong rất nhiều sự việc đều thể hiện nó ra vô cùng tinh tế nhuần nhuyễn, hôn lễ này có phô trương vì con trai cưới vợ, cũng đồng thời vì nở mày nở mặt khi gả con gái. Tôi một lần lại một lần trên người bà cảm nhận sâu sắc sự ấm áp chân tình của người mẹ ruột mình. Rất nhiều lần, lúc đêm khuya một mình trằn trọc, tôi đều vì áy náy và không nỡ mà lã chã rơi lệ. Nếu có thể, tôi nguyện ý giảm bớt tuổi thọ mình đổi lấy Giang phu nhân khỏe mạnh, bà thật sự không nên mắc phải căn bệnh này, không nên phải chịu đựng nỗi đau này.
Có lẽ tôi thật sự thiếu hụt kỹ năng diễn xuất trời cho, tuy đã cực lực cố che giấu tâm tình mâu thuẫn, chung quy lại dường như không thể gạt được ánh mắt của một người. Giang Triết Tín để mắt đến sự lãnh đạm của tôi khi chọn mua đồ dùng kết hôn, bản thân hắn lại tương phản tập trung càng nhiều nhiệt tình và sự kiên nhẫn. hắn cố ý lôi kéo tôi đổi tới đổi lui trong một cửa hiệu nổi tiếng, buộc tôi phải chọn cho được một thứ gì đó mà tôi hợp ý. Đối với vẻ mặt lạnh nhạt và im lặng của tôi, hắn giống như biến thành một người khác vậy, tràn đầy khoan dung. Nhìn nhân viên cửa hàng không người đuổi theo bóng dáng đôi mắt hắn, tôi càng cảm thấy diễn xuất của hắn đáng ghét đến cực điểm.
Bằng hành động không hứng thu mua sắm của mình, tôi rất nhanh liền hiện ra vẻ mệt mỏi và chán nản. hắn đưa tôi đến phòng khách VIP nghỉ chân. Tôi không có ý định nói gì nhiều với hắn nhưng vẫn nhịn không được mở miệng: "Giang Triết Tín, về sau có mua thêm cái gì anh chỉ cần tự mình quyết là được rồi, không cần phải hỏi lại ý của tôi, lại càng không cần thiết làm chậm trễ thời gian của mọi người. Tôi càng muốn ở nhà bầu bạn bên cạnh Giang phu nhân nhiều hơn."
Giang Triết Tín đang rót trà trong tách trước mặt tôi ngừng động tác lại một chút, sau đó rất bình tỉnh thản nhiên tiếp tục hoàn thành. hắn thả ấm trà lại trên bàn, suy nghĩ một thoáng mới nói: "Lăng Tịch, vô luận hôn lễ này trong lòng em có ý nghĩa thực chất hay không, anh đều hy vọng tất cả những thứ chọn mua đều hợp ý em. Em thích cái gì cứ việc nói, con gái lần đầu tiên làm cô dâu chung quy hẳn sẽ rất vui thích, không có tiếc nuối."
hắn nói có vẻ rất thành thật, giọng điệu vẻ mặt đều phối hợp rất chân thành, nhưng mà hết lần này tới lần khác trong mắt tôi lại buồn cười đến kỳ lạ, thậm chí khó bề tưởng tượng. hắn thương tổn tôi sâu bao nhiêu, chẳng lẽ hắn hoàn toàn quên mất? rõ ràng tôi không hề yêu hắn, chỉ là diễn kịch giả gả cho hắn tôi có gì để vui thích? Còn nói gì mà không có tiếc nuối?!
hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, tôi vĩnh viễn cũng không hiểu nổi, cho dù còn hiểu lầm cho rằng "Hứa Lăng Tịch" vẫn có giá trị lợi dụng, cũng không cần thiết cố sức lấy lòng như vậy? Lấy lòng? Đúng rồi, chính là từ này. Tôi cũng rất nghi ngờ, tuy đã đạt thành nhận thức chung sẽ diễn kịch, nhưng có vẻ hắn đã diễn quá lố rồi. Hình như bắt đầu từ sau khi bàn luận việc hôn sự, tôi vẫn luôn có thứ cảm giác này, nếu là ở nhà thì cũng thôi đi, bây giờ lại không có Giang phu nhân ở trước mặt, hắn còn phí nhiều công sức như vậy để làm gì?
"Giang Triết Tín, cuộc hôn nhân này không phải là tôi mong chờ, cho nên tôi sẽ không vui thích. Về phần có gì phải tiếc nuối, tôi không cần, chỉ cần Giang phu nhân vui vẻ, an tâm, chuyện đó chẳng quan trọng. Giang phu nhân đối tốt với tôi, làm gì cho người tôi cũng thấy đáng giá, đây là chuyện giữa tôi và người, với anh chẳng liên quan gì. Ngoại trừ ở nhà trước mặt Giang phu nhân, thời gian còn lại anh không cần miễn cưỡng bản thân lại phải vất vả diễn kịch như vậy. nói thật, tôi vẫn là quen thuộc anh đối với tôi lãnh đạm và khinh thường."
Nghe được lời tôi nói, ngón tay cầm tách trà của hắn dị thường dùng sức, chỗ các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệt. hắn nâng tách trà lên uống một hơi cạn sạch, thật mạnh đặt tách xuống, hắn nhìn tôi chằm chằm nói: "anh không muốn tiếp tục diễn trò, anh chỉ muốn thử đối xử với em tốt một chút."
Tôi cắn cắn môi, xoày mở tầm mắt. Còn cần gì phải thế kia? Tôi không rõ.
"Chỉ cần anh có thể thực hiện ước định như vậy là đủ rồi," tôi lần đầu tiên thu lại gai nhọn cả người, bình tâm tĩnh khí nói, "Còn lại, đều không có ý nghĩa. Chúng ta trở về đi." Có rất nhiều chuyện tôi nói không ra khỏi miệng, người và việc khúc mắc giữa hai chúng tôi thật sự rất nhiều, không phải chỉ hai người chúng tôi trải bày ra tất cả thì có thể làm rõ được vấn đề ai thiếu nợ ai. Vậy thì cứ như thế đi, duy trì tình trạng này, cho đến ngày đường ai nấy đi thôi.
"Nếu như, anh không đối xử với em như vậy, tình huống chúng ta hiện giờ có thể hay không sẽ có sự khác biệt?" Giọng nói của hắn rất thấp thật là thấp.
Tôi lắc đầu.
"Lăng Tịch à? Vào đi." Giọng nói Hứa Bảo Sơn truyền đến, hàm chứa mỏi mệt và khàn đục.
Tôi vặn nắm tay cửa, đẩy cửa vào trong.
Hứa Bảo Sơn tựa vào đầu giường, tinh thần hoàn hảo, chỉ có hình như hơi gầy. Tóc có vẻ như mới vừa được xử lý qua, tuy rằng không lộn xộn nhưng cũng là một mảng hoa râm.
"Cha." Cảm xúc lòng tôi phập phồng, nghĩ đến sự vô tội của ông, nghĩ đến ông mỗi lần đối với tôi đều phát ra từ yêu mến trong nội tâm, tình cảm khó mà đè nén, có hơi nhấc không nổi bước chân.
"Lăng Tịch, lại đây." Ông vẫn giống như tình cảnh mỗi lần gặp tôi, từ ái vẫy tay.
Tôi chạy tới, ngồi ở mép giường, còn chưa có mở miệng, nước mắt đã rơi xuống trước. Trông hệt như đứa con gái đã chịu khổ bên ngoài tủi thân chạy về tìm cha mà kể khổ vậy, giờ phút này tôi chỉ cảm thấy ông là người thân cận tôi nhất. không phải quan hệ huyết thống, chính là bị lừa gạt giống nhau, gặp phải sự đối xử bất công giống nhau, lập tức kéo gần lại khoảng cách giữa tôi và ông.
Mà ông cũng giống một người cha chân chính, lau lau nước mắt cho tôi, không chút che giấu sự thân thiết trong ánh mắt, rất nghiêm túc hỏi: "Sống tốt không, con gái?"
Tôi nói không ra được chữ nào, chỉ có rơi nước mắt. Hơn một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: "Tốt ạ. Giang phu nhân xem con như con gái ruột."
Hứa Bảo Sơn gật đầu rất nhẹ, suy tư một chút mới nói: "Vậy là tốt rồi. Cha cũng chỉ nguyện tin tưởng một mình bà ấy. Giang Triết Tín đâu? hắn ta có khi dễ con nữa không?"
Tôi lắc lắc đầu, gần đây xem như tốt đi. Còn chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại.
Giọng nói Giang Triết Tín đột nhiên chen vào: "Tôi lại khi dễ cô ấy đến thế nào, cũng so ra còn kém lòng dạ tàn nhẫn của người làm cha như ông đây."
hắn đứng ở cửa giọng điệu quái gở kỳ lạ châm chọc nói: "Ông có từng thật sự quan tâm cô ấy? Ông có từng thật sự làm hết trách nhiệm người làm cha? Ông hẳn là hoàn toàn hiểu rõ tôi vì sao phải tìm cho ra cô ấy, hẳn nhiên càng có thể tưởng tượng được khi đã tìm được thì tôi sẽ đối xử với cô ấy như thế nào, nhưng mà ông đã làm gì? Ông có cảnh báo cô ấy sao? Hay là vẫn duy trì vẻ đạo mạo ngụy quân tử của ông, vẫn chọn lựa cách giấu diếm cô ấy tất cả? Đối với mọi chuyện cô ấy gặp phải, ông vốn không có chút áy náy nào?"
Hứa Bảo Sơn vẻ mặt thống hận nhìn Giang Triết Tín, tay chúng tôi nắm chung một chỗ, tôi có thể cảm nhận được ông do kích động mà đang nhẹ run.
"không sai. Tôi đối với nó quả thực có sự áy náy rất sâu. Tôi là một người cha vô năng, không bảo vệ được con gái của mình." Hứa Bảo Sơn trầm giọng nói, trong ánh mắt phun ra tia lửa đỏ giận dữ, "Nhưng ý của cậu là gì? Người nên đưa ra chất vấn vốn là tôi mới phải, cậu hung hãn tàn bạo tìm cho bằng được nó không phải là vì đả kích tôi sao? Nhưng tôi hoàn toàn không rõ tại sao cậu phải nhắm vào tôi? Công ty Hứa thị luôn luôn tuân theo pháp luật, cũng kém xa để tạo thành uy hiếp với Giang thị các người, tại sao cậu phải thiết kế lập bẫy, bất chấp kéo công ty tôi vào chỗ chết? nói đến áy náy, cậu đây là gây tổn thương người vô tội, lẽ ra cậu càng nên phải mang hổ thẹn với cha con chúng tôi mới đúng."
Bọn họ hai người đối chọi gay gắt, tôi nghe mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống. Giang Triết Tín chỉ biết một mà không biết hai, Hứa Bảo Sơn vốn dĩ không biết chút gì, chỉ có tôi là người hiểu rõ toàn bộ chân tướng. Thế nhưng hiện giờ cái gì tôi cũng không nói nên lời, cũng không thể nói, thậm chí không thể vì Hứa Bảo Sơn mà nói ra lời công bằng!