Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 7 : Vật sở hữu

Ngày đăng: 00:58 22/04/20


Editor: ton ton



Giang Triết Tín kéo cả thắt lưng tôi nửa lôi nửa ôm đi ra ngoài. Hắn kề sát lên tai tôi: “Vuni mừng chứ? Tôi đưa lệnh tôn an bài ở nơi này, cô càng hài lòng đúng không?”



Tôi không hài lòng, lúc trước khi ký khế ước bán mình, yêu cầu buông tha Hứa Bảo Sơn là điều kiện trao đổi tiên quyết cần thiết, nếu tôi đã dùng thân thể gán nợ, Hưa Bảo Sơn cũng không còn nợ hắn một đồng nào nữa. Bản thân ông và cuộc sống của ông không còn quan hệ gì với hắn nữa, hắn dựa vào cái gì mà hạn chế tự do của ông, lấy cách thức này giam lỏng ông?



Nhưng mà cái gì tôi cũng không có nói ra miệng, mục đích của hắn quá rõ ràng, cái gọi là "lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đời đều biết"*. Tôi lười tranh cãi với kẻ vô sỉ, đấu cũng chỉ vô ích, sẽ không mang lại kết quả tôi hài lòng. Huống chi hiện tại, tôi đã không còn thể lực, càng không có tâm tình. Nếu không phải hắn đang ôm chặt tôi, tôi thực sự có khả năng té trên mặt đất không đứng dậy nổi.



*Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đời đều biết: Tư Mã Chiêu ý đồ cướp ngôi nhà Ngụy, ý nói về mưu đồ không che giấu bất kỳ ai được, rõ ràng hiển nhiên giữa mọi người. Câu nói này xuất hiện trong tác phẩm “Tam Quốc Chí”, ở Ngụy thư quyển 4, Tam Thiếu Đế kỷ, Bùi Tùng Chi dẫn sách Hán Tấn Xuân Thu của Tập Tạc Xỉ viết: Vua thấy uy quyền càng ngày càng mất, không nén nổi căm giận. Bèn triệu quan thị trung Vương Thẩm, quan thượng thư Vương Kinh và tán kỵ thường thị Vương Nghiệp, nói rằng: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết. Ta không thể ngồi yên chịu nhục, hôm nay muốn cùng các khanh đi thảo phạt nghịch tặc“. -> Theo wiki



Viện an dưỡng rất lớn, hành lang tựa hồ dài như đi không bao giờ đến điểm cuối. Hiện giờ đã là buổi chiều, người càng ngày xuất hiện càng nhiều lên, bóng dáng người qua lại không ngừng lóe lên trong mắt tôi, tôi có hơi hoa mắt chóng mặt.



Bước chân Giang Triết Tín cũng chậm dần lại, không phải vì tôi, mà là tình cờ gặp được người quen.



”Hey, Triết Tín. Sao anh ở đây vậy? Cô gái sinh đẹp thế này, hình như trước giờ chưa từng gặp qua nhỉ?”



”Cô ấy à, là Hứa Lăng Tịch, con gái duy nhất của Hứa thế bá, Hứa Bảo Sơn đấy.” Giang Triết Tín thản nhiên nói.



”A?!” Tiếng kêu kinh ngạc thú vị không chỉ có một.



Giang Triết Tín kiềm chặt cánh tay, cả người tôi đau đổ mồ hôi, lại phải lộ ra nét tươi cười, đáp lại ánh mắt kinh ngạc ao ước của mọi người.



Đoán cũng đoán ra tâm tình Giang Triết Tín giờ phút này rất đắc ý.



Đại tiểu thư của Hứa gia, từng bí ẩn ngàn vạn lần, mọi người chỉ có thể nghe nói kể lại mà từ đầu đến cuối chưa hề gặp mặt một lần, nay đã xuất hiện, nhưng tất cả đều lại thuộc sở hữu của Giang đại tổng tài, có thể thấy hắn thật sự có bản lĩnh lợi hại hơn người.



”Triết Tín, anh cũng nên đưa Hứa tiểu thư ra ngoài đi lại nhiều hơn, để mọi người chúng tôi sớm chút được gặp gỡ. Giai nhân xinh đẹp thế này mà bị anh giấu kín trong nhà, thật sự là phung phí của trời mà, quá mức tủi thân rồi đấy. Ha ha ha.......”



”Ha ha, Lăng Tịch, em cảm thấy tủi thân à?” Giang Triết Tín ý cười dạt dào, ẩn ý đưa tình nhìn vào mắt tôi hỏi.
Cái gì? Tôi nằm mơ sao? Sao tôi lại không biết?



Lần nữa mở to mắt, nhìn đôi mắt hắn thâm trầm áp lực, tôi cứng họng líu cả lưỡi. Tôi thật sự không nhớ rõ mình nằm mơ, càng đừng nói đến nội dung giấc mơ.



Tôi lắc lắc đầu: “Tôi không có.”



Hắn sờ lên mặt tôi, tiếng nói hơi rít lại: “Không có? Vậy cô khóc lóc cái gì? Còn loạn kêu loạn gọi.”



Tôi khóc trong mơ? Còn nói mớ? Vô thức lấy tay lau má, quả thật cả gương mặt ẩm ướt từng giọt lạnh lẽo, thân ảnh "người đó" lóe lên trong óc tôi. Đúng vậy, tôi sốt đến hồ đồ rồi, có lẽ tôi nằm mơ, nhưng khi tỉnh giấc tôi lại chẳng nhớ rõ cái gì.



”Tôi kêu to gì sao?” Tôi hoảng sợ nhìn hắn, ngàn vạn lần đừng là tên "người đó". Ngàn vạn lần đừng.



Giang Triết Tín cố tình kiểm tra năng lực chịu đựng của tôi, cứ như vậy vẫn bình tĩnh nhìn tôi, chậm chạp không mở miệng. Nhưng biểu tình và ánh mắt đã lộ ra dấu vết tàn nhẫn.



Quan tâm sẽ bị loạn, cũng có thể là sốt cao thiêu hỏng đầu óc tôi rồi, tóm lại tôi không chịu nổi áp lực của hắn, ngu xuẩn đến cực điểm thì thào nói: “Đừng làm tổn thương anh ấy*.”



Giang Triết Tín nở nụ cười, nắm cằm tôi: “Sao tôi lại làm thương hại đến ông ta* chứ? Buổi chiều chẳng phải cô đã thấy rồi sao? Tôi an bài cho ông ta vào viện an dưỡng tốt nhất kia mà.” Hắn vuốt hai má mềm nhẵn của tôi, ngược lại tàn nhẫn nói: “Ông ta cả đời này chuyện làm đúng duy nhất chính là sinh cô ra. Chỉ cần cô ngoan ngoãn, khiến tôi vừa lòng, thì tôi sẽ để ông ta an hưởng tuổi về già. Sao hả?”



*Lúc này bạn nữ chính kêu là “他” - anh ấy, ông ấy, hắn ta v.v... đều là chữ này, nên Giang Triết Tín tưởng là bạn nữ chính đang nói về "người cha" Hứa Bảo Sơn của mình.



Thì ra là tôi kêu to "Cha" hoặc là "Ba ba". Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn vào gương mặt tà ác trước mặt mà gật gật đầu.



Hắn bao phủ cơ thể tôi, vặn bung ra hai chân tôi ra: “Tôi muốn cô.”



Tôi suy yếu nói: “Tôi vẫn còn bị sốt.”



Hắn sờ mặt tôi: “Tôi chính là thích thân mình nóng rực của cô, nhất là nơi này, nóng bỏng làm người ta hít thở không thông.” Một cái động thân, xỏ xuyên qua tôi.