Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 6 : Cha con gặp lại

Ngày đăng: 00:58 22/04/20


Editor: ton ton



Trò chơi mèo vờn chuột bắt đầu diễn ra.



Tôi nghĩ dựa theo cá tính của Giang đại tổng tài, làm con mồi bị hắn nắm trong lòng bàn tay đùa giỡn thì nhất định chỉ có kết cục máu chảy đầm

đìa, chết không toàn thây. Cũng không phải là tôi bi quan thái quá thiên vị, mà vì tôi đã từng là nạn nhân chịu khổ sở, bị kinh nghiệm thực tế

tàn hại thảm thương dạy dỗ mà thành.



Ngay trước khi hôn mê, tôi đã cho rằng mình sẽ có được sự giải thoát, đó chính là vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, vui mừng vì cuối cùng cũng đã

kết thúc vận mệnh bi thảm của như loài giun dế.



Kết quả tỉnh lại chẳng qua chưa đầy hai giờ, tôi liền phát hiện, thì ra

tôi không phải là con giun con dế, mà biến thành con chuột nhắt trong

mắt người nào đó.



Hắn còn chưa đùa bỡn đủ, cho nên tôi còn phải sống. Chẳng những phải

sống, mà còn phải mang lại lạc thú cho hắn. Chuyện khơi gợi nên lạc thú

nhất của hắn, không có gì hơn là nhìn tôi vào lúc hắn đang tùy tâm sở

dục đùa bỡn, nớm nớp lo sợ phỏng đoán ý tứ của hắn, sau đó mỗi một lần

đều nhận lấy kết cục thất bại.



Chính là giống như hiện giờ, tôi nghĩ rằng hắn sẽ tiếp diễn việc bạo

hành ngày hôm đó, tiếp tục gia tăng thống khổ trên cơ thể tôi để thỏa

mãn đòi hỏi biến thái của hắn.



Nhưng trên thực tế, hắn ngoại trừ thoa thuốc cho tôi, thì dùng đủ mọi thủ đoạn thăm dò thân thể của tôi, làm cho tôi không nơi nào trốn được*.



*Nguyên văn 无处可逃= “vô xứ khả đào” - không thể lẩn trốn được nơi nào hết



Khác với lúc trước cố ý làm tôi đau đớn, lần này hắn nhẹ nhàng vuốt ve

phần tròn trịa trước ngực tôi, nhất là phần đỉnh của nụ hoa màu phấn

hồng đã bị thương. Hắn hôn nhẹ chúng, dùng đầu lưỡi mềm vuốt ve.



Đầu ngón tay hắn tham nhập giữa hai chân tôi, dọc theo quỹ đạo bôi

thuốc, dễ dàng tìm ra được hạt trân châu mềm mại nằm ẩn giấu trong đóa

hoa. Hắn vân vê nó, khiến cho nó biến đổi càng nhô cao hơn.



Tôi biết hắn giờ đang nhìn tôi chằm chằm thật kỹ, không bỏ qua bất cứ

phản ứng hay vẻ mặt nào của tôi. Cũng vì như thế, tôi luôn nhắm chặt hai mắt, không để cho hắn nhìn ra chút manh mối nào.



Nhưng kháng cự quả là một chuyện thực vất vả, ngược lại do không nhìn

thấy nên mỗi nhất cử nhất động của hắn càng thêm rõ nét. Không hề được

chuẩn bị trước ở mỗi lần đụng chạm, cảm giác đánh sâu vào giống như sóng thủy triều kéo đến lại rút lui, hết lần này đến lần khác. Tôi chỉ có

thể miễn cưỡng đè nén tiếng rên rỉ gần như sắp bay ra từ trong cổ họng

và hít thở dồn dập.




Trước lúc ông ngẩn đầu lên trong nháy mắt tôi đã dùng sức chặn tay ông.

Một lần nữa ông nhìn tôi, thấy sự cầu xin trong ánh mắt tôi. Đừng chống

lại Giang Triết Tín, giờ không phải là lúc.



Ông cắn răng hồi lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói. Đôi mắt lại ươn ướt.



Tôi thực đã cảm động rồi, vào lúc này đây ít nhất còn có một người như

thế quan tâm tôi. Tuy rằng tôi và ông ở chung tổng cộng không quá ba

ngày, nhưng những lời ông từng nói với tôi, tôi đều nhớ rõ.



Lần đầu tiên ông nói: “Tôi không đồng ý. Không thể để cô gái này đi làm

chuyện mạo hiểm như vậy. Giang Triết Tín không phải dễ mắc mưu như thế,

hắn sẽ giết cô ấy.”



Lần thứ hai ông nói: “Con à, sao con lại ngốc như vậy? Vì sao con không lần nữa chọn lại con đường khác để đi chứ?”



Lần thứ ba ông máu chảy đầy mặt, nhưng vẫn kêu to với tôi: “Lăng Tịch,

đừng đánh, con đánh không lại chúng đâu. Chạy mau, chạy mau. Đừng lo cho ta.”



Sau đó chính là lần này, ông ẩn ý, xin lỗi tôi, cầu xin tôi tha thứ.



Khi xưa chỉ nghe tiếng tăm ông chính trực, thiện lương, không sợ cường

quyền. Tôi thờ ơ lạnh nhạt. Nay mới hiểu được, cha nuôi vì sao lại dám

đem con gái ruột của mình giao cho ông nuôi dưỡng, vì sao lại tận trong

tâm nhãn kính nể ông, một người mà hoàn toàn bất đồng với cha nuôi, hoặc có thể nói là hai người đến từ hai thế giới "thủy hỏa bất dung"* này.



*Thủy hỏa bất dung: sự vật, sự việc hoàn toàn không tương thích nhau



Tôi nghiên đầu áp má lên đầu gối ông, ông chậm rãi vuốt mái tóc dài của

tôi. Giờ này phút này, tôi mới lần đầu tiên thật sự xem ông như cha ruột tôi.



”Lăng Tịch, chúng ta cần phải đi. Bác trai cũng mệt mỏi rồi.”



Chắc hẳn Giang đại thiếu gia vì không nhìn thấy cảnh cha và con gái ôm

đầu nhau khóc lóc thê thảm như tưởng tượng, càng không xem được tuồng

kịch hay Hứa Bảo Sơn vì con gái mà cúi đầu khuất phục, cầu xin tha thứ

với hắn nên cảm thấy buồn tẻ, mất kiên nhẫn.



Tuy rằng không muốn, nhưng tôi lại như cũ ngẩng đầu, chậm rãi đứng thẳng người lên.



Hứa Bảo Sơn vẫn gắt gao nắm chặt hai tay tôi.



Tôi trao cho ông một nụ cười tươi trấn an. Tôi tin tưởng, tôi cười rất sáng lạn, rất mỹ lệ.