Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 5 : Không thể đoán được

Ngày đăng: 00:58 22/04/20


Editor: ton ton



Đau, cả người đều đau. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài.



Tôi dần dần có chút ý thức, nhưng tôi nguyện ý không tỉnh lại.



Tôi đã cho rằng mình sẽ chết. Vào lúc hắn luân phiên dùng cán roi và dục vọng của hắn đâm gộp vào trong cơ thể tôi, ở lúc hắn không ngừng quất

thẳng vào bộ vị yếu ớt nhất của tôi, thời điểm hắn cuối cùng hướng đến

bộ phận bị thương bên trong cơ thể tôi rót nước muối vào, tôi đều giống

như gặp được bóng dáng tử thần. Rõ ràng như vậy, làm tôi mong cầu như

vậy.



Là ai đang lay tôi? Đau quá. Đừng chạm vào tôi. Đừng đụng tôi. Tôi muốn

mở to mắt, tôi muốn lớn tiếng quát hỏi, nhưng mí mắt thật nặng nề, miệng mở không ra. Chẳng lẽ tôi đã tàn phế?



”Đáng chết, tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?”



”Triết Tín, lần này cậu chơi đùa có hơi quá đáng, cậu khiến cô ấy bị thương nặng.”



”Khó được tìm được thứ hợp tâm ý tôi như vậy, đương nhiên làm cho tôi tận hứng.”



”Là bạn tốt, tôi phải cho cậu một lời khuyên. Nếu cậu thực thích món đồ

chơi này, thì ít nhất nên quý trọng một chút, chơi hỏng rồi, ngay cả tôi cũng sửa không nổi đâu.”



......



Tôi hoàn toàn tỉnh táo lại.



Trong phòng chỉ có mình tôi.



Thử giật động tứ chi, vẫn là cả người đều đau, lại bắt đầu đổ mồ hôi.



Tôi cảm giác không thoải mái, lúc này mới phát hiện thì ra trên người đã mặc một chiếc váy ngủ mỏng bằng tơ tằm. Lại là một cái mới, không biết

tuổi thọ của nó có thể kiên trì được bao lâu, một ngày? Hay là hai ngày?



Cẩn thận nhấc cổ áo lên, tôi nhìn bộ ngực mình, chỉ liếc mắt một cái

cũng không dám nhìn xuống nữa. Làn da từ nhỏ được bảo dưỡng rất tốt,

hiện tại loang lổ đầy vết thương, vô cùng thê thảm, dưới ánh sáng nhìn

qua càng cảm thấy đau.



Miệng thật rất khát, một ly nước đặt trên tủ cạnh đầu giường, tôi cố sức động đậy thân thể, lập tức bị đau đớn mà ngã trở về. Thở dốc trong chốc lát, miệng lưỡi càng thêm khô khốc.



Cánh tay trái cố gắng với thêm lên, trước ngực và phía sau lưng đều đau

lợi hại. Mắt thấy đã lấy được ly nước, lại vào lúc dùng sức cầm lấy nó,

thì công lao đổ biển*, sẩy tay đánh rơi đi. Mặc dù rơi xuống tấm thảm dày trên đất, vẫn phát lên tiếng vang nặng nề, nước bắn lên tung tóe khắp nơi.



*Nguyên văn 前功尽弃 - Tiền công tẫn khí: ý

nói công sức của ta bỏ ra trong một thời gian dài làm một việc

gì đó để đạt được điều ta mong muốn sẽ trở thành vô ích khi ta lỡ

đánh mất mình hoặc là gây ra một chuyền gì đấy.



Tôi còn chưa kịp thu tay lại, cửa phòng ngủ đang khép hờ đã bị đẩy ra.

Chu tẩu trước tiên nghiên đầu nhìn vào dò xét, sau đó lập tức bước nhanh đi vào, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng nói: “Hứa tiểu thư, cô tỉnh rồi à?

Tôi còn tưởng mình nghe lầm đấy. Ai nha, tôi lập tức đổi ly nước khác

cho cô.”



Không đợi tôi mở miệng, người đã không thấy bóng dáng đâu. Thực không
Tôi xoay mặt sang một bên, nhưng không cách nào khống chế vẫn thuận theo động tác của hắn mà hai má càng ngày càng nóng đỏ lên.



Tôi không thói quen đụng chạm thân thiết với người lạ, nhất là người đàn ông này. Hành động hiện giờ của hắn só với ác ý làm thương tổn trước

kia càng khiến cho tôi bối rối, không biết làm sao.



Tôi tận lực thu lại tâm thần, cố gắng coi thường ngón tay đang dao động trên người, lại không tự nhiên mà nhớ tới người đó.



"Người đó" từng rất quen thuộc mỗi một đường cong trên cơ thể tôi, anh

thích vỗ về chơi đùa phần da thịt tinh tế trên cổ tôi, thích cầm nắm du

ngoạn nơi mềm nhẵn phấn nộn trước ngực tôi. Ngón tay anh vĩnh viễn luôn

cực nóng, tất cả mọi nơi anh lưu lại, chạm vào đều bốc cháy lên từng đám lửa nhiệt, thiêu hủy thần chí của tôi, mê lạc ý thức của tôi, làm tôi

cam tâm tình nguyện phủ phục dưới thân anh thở dốc.



Tay trên người gia tăng thêm kình lực, tôi khẽ nhíu mày, xoay đầu lại,

bất chợt phát hiện đôi con ngươi tối đen đang chờ đợi tôi.



Tôi không tin hắn biết thuật đọc tâm, nhưng ít nhiều vẫn có chút kinh

hãi. "Người đó" là bí mật tận đáy lòng tôi, tôi không cho phép bị người

khác nhìn trộm.



Hắn nhìn kỹ tôi, loại biểu tình này thực sự làm tôi như có ảo giác, tựa như hắn biết rõ tôi vừa mới suy nghĩ cái gì.



Tôi vốn định cố gắng duy trì sự lạnh lùng, nhưng do nghe được lời hắn

nói mà bao công sức từ nãy đến giờ đã đổ sông đổ biển: “Cô thật sự là

dâm đãng, chỉ có thoa thuốc thôi mà cũng có phản ứng cơ đấy.”



Hắn cố ý dụng từ ngữ thấp kém, mà tôi cũng thật sự bị lừa, rốt cuộc không thể duy trì trấn tĩnh.



”Anh cho là vì anh sao?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền hối hận.



”Như vậy là vì ai?” Ngữ khí hắn bén nhọn, nhéo mạnh nụ hoa trước ngực không phát giác đã đứng thẳng lên của tôi.



Đau đớn, nóng rát bất ngờ không kịp phòng bị ăn mòn thần kinh tôi. Tôi

căng thẳng thân thể, không nghĩ lại lần nữa dây dưa vấn đề này. Tôi

nguyện ý nhận thua trước.



Nhìn thấy tôi buông hạ tầm mắt, tỏ rõ thái độ nhận sai chịu khuất phục, hắn cười ngạo nghễ trở lại.



Hắn nhảy lên chiếc giường lớn, tách chiếc đùi thon dài của tôi ra, quỳ

đặt giữa hai chân tôi, toàn bộ động tác vô cùng lưu loát trôi chảy.



Tôi cắn răng nhắm hai mắt lại, hoàn toàn không phát giác mười ngón tay đã gắt gao nắm chặt ga trải giường.



Hai ngón tay thô bạo tham nhập cơ thể của tôi, kích đau làm tôi muốn giãy dụa.



Dễ dàng bị hắn chế trụ, hai chân không thể khép lại, tất cả thần kinh của tôi đều căng thẳng, chờ đợi đau đớn leo thang.



Cảm xúc lạnh lẽo lướt qua đóa hoa của tôi, xâm nhập vào nơi mềm mại nhất sâu bên trong cơ thể tôi. Đau đớn cũng không kịch liệt, hắn chỉ thăm dò thân thể tôi, sau đó hắn rút ngón tay ra.



Vài giây sau, cảm giác mát lạnh lại lần nữa tràn ngập ở cửa mình sau đó

từng bước nhồi nhét vào bên trong, hắn giúp tôi bôi thuốc mỡ đều khắp

trong cơ thể.



Tôi mở to mắt, nhìn vẻ mặt hắn tràn đầy ý trêu đùa, nảy lên trong đầu

tôi đã không phải là hận ý, mà là nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có. Tôi đã có thể khẳng định chắc chắn mình không phải là đối thủ của hắn.