Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 4 : Roi đánh

Ngày đăng: 00:58 22/04/20


Editor: ton ton



Nuốt xuống ngụm cơm trưa cuối cùng, tôi tựa vào chiếc ghế ăn cơm nhẹ hơi thở phào.



Vẫn cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa chất liệu vải của quần áo tuy rằng mềm

nhẹ, nhưng vẫn như cũ ma sát vào nơi bị thương trước ngực tôi, dẫn đến

những cơn đau nhỏ vụn.



Chu tẩu ngồi đối diện tôi, là tôi yêu cầu chị ấy ngồi xuống cùng ăn với tôi. Vốn tôi cũng chẳng phải là đại tiểu thư quý giá gì, huống chi hiện tại lưu lạc đến tình trạng trở thành món đồ chơi trong tay thiếu gia

nhà chị ta, nào có tư cách để chị ta đứng một bên hầu hạ toàn bộ quá

trình dùng cơm.



Chu tẩu kỳ thật cũng cũng không ăn bao nhiêu, vừa thấy tôi buông chiếc

đũa, lập tức cũng buông đồ ăn, đứng lên: “Hứa tiểu thư, cô còn cần dùng

thêm gì không?”



Tôi mỉm cười lắc đầu: “Cám ơn chị, Chu tẩu, tôi ăn rất no. Thức ăn ngon lắm, vất vả cho chị. Tôi muốn về phòng nằm nghỉ trong chốc lát.” Tôi

không biết Chu tẩu ngoại trừ nấu cơm, có hay không còn kiêm thêm chức vụ phụ trách giám thị tôi, vẫn nên thăm dò một chút thì tốt hơn.



”Được. Tôi cũng không quấy rầy cô nữa. Triết Tín thiếu gia muốn tôi 6

giờ rời đi, trước tiên tôi sẽ chuẩn bị tốt cơm chiều, Hứa tiểu thư thức

dậy là có thể ăn ngay. Sáng mai tôi lại đến nữa.” Chu tẩu vẻ mặt ôn hòa

đầy ý cười.



Thì ra chị ấy không được ở lại đây, cũng đúng, nếu không dựa vào động

tĩnh tối hôm qua, chỉ sợ là thế nhân đã sớm biết được bộ mặt vốn có của

Giang Triết Tín rồi.



”Cám ơn chị.” Tôi làm đủ vẻ dịu dàng, lễ độ của tiểu thư khuê các, đứng dậy đi trở về phòng ngủ.



Tôi cởi váy mặc trong nhà, khoác lên váy ngủ, chui vào trong chăn, ở

trên giường lăn qua lộn lại, vắt hết óc. Trong đầu rõ ràng lộn xộn, tôi

thật sự nghĩ không ra có phương pháp gì nhanh chóng và hữu hiệu có thể

giải quyết nguy cơ trước mắt. Nếu như Giang Triết Tín đơn thuần chính là muốn giữ lấy tôi, hết thảy dễ xử lý hơn hiều rồi, nhưng là, hắn có niềm đam mê đáng sợ, mà tôi thì trước mắt mà nói tựa hồ trừ bỏ nhẫn nại thì

không còn phương pháp nào khác có thể làm nữa.



Tâm tình dị thường gay go và phiền muộn, tôi cố gắng hít sâu, bình tĩnh, bình tĩnh, thật kiên định.



Người đó nói, “Lăng Tịch, anh lo lắng nhất cho em, chỉ cần người đàn

ông khác nhìn em nhiều hơn một cái liếc mắt, anh đều phẫn nộ; Người đàn

ông khác nói nhiều hơn một câu với em, anh cũng không bằng lòng. Anh

chính là đàn ông, anh cũng hiểu biết đàn ông, không ai có đủ kháng cự

lại em, chỉ cần em cho bọn hắn cơ hội, cho bọn hắn cơ hội ở chung. “



Cha nuôi nói, “Chúng ta nuôi dưỡng con lớn như vậy, chính là vì một

ngày này. Con đã làm cho chúng ta thất vọng một lần, còn muốn làm cho

chúng ta hoàn toàn thất vọng sao?”



Mẹ nuôi cầm lấy tay tôi khóc, “Đứa trẻ ngoan, từ trước đến nay mẹ lúc

nào cũng xem con như con ruột mẹ sinh ra, nhưng một bên là con trai mẹ,
bao trùm. Tôi ngay cả duỗi thẳng cơ thể cũng làm không nổi.



Hắn dừng lại thở dốc, âm thanh ồ ồ giống như dã thú khổng lồ.



Hắn ngồi xổm xuống, bắt buộc tôi duỗi thẳng thân thể. Nắm lấy đầu nhũ

hoa đã đầy vết thương sưng phù đau không chịu nổi của tôi, tùy ý đùa

bỡn. Tôi run rẩy, cổ ngửa ra thẳng đến cực hạn.



”Kêu lên.” Lại tới nữa.



Tôi buông lỏng khớp hàm, khó khăn phát ra âm thanh mơ hồ không rõ: “Tôi đau quá.”



Tĩnh lặng vài giây, trói buộc trên chân được buông thả, hóa ra phục tùng cũng có chỗ tốt.



Không đợi tôi hoàn toàn thả lỏng, hai chân bị tách ra thật to, sau đó cổ chân lại bị trầm trọng đè lên.



Tôi mở to mắt, không dám tin nhìn vào tên điên đang quỳ gối giữa hai chân, dùng hai đầu gối áp chế tôi.



Ánh mắt tên điên cuồng đó chằm chằm vào hạ thân của tôi, lòng tôi dâng lên dự cảm xấu.



Hắn vung tay lên, roi da giống như một con rắn độc, cắn nuốt khu vực mềm mại giữa hai chân tôi.



”Nga!!!!” Tôi vùng vẫy đến thật dữ dội, phần thân trên hoàn toàn rời

khỏi mặt đất, gần như là ngồi nhổm dậy. Hai chân không tự chủ được đá

đạp lung tung, cổ chân bị áp chế xoay cơ hồ bị trật khớp.



Lần đầu tiên nhìn đến thân thể chính mình bị roi đánh, trước mắt đều là những vết roi sưng phù to lớn, trùng điệp chồng chất lên nhau đã đắt

đầu rớm máu, càng làm cho thần kinh yếu ớt của tôi sợ hãi lên đến cực

điểm.



Hắn chẳng qua nhẹ nhàng đẩy tôi một cái, tôi liền suy sụp một lần nữa ngã xuống.



”Không được lại ngồi dậy nữa. Còn có, tôi muốn nghe tiếng kêu của cô.”



Roi da lần nữa đánh xuống, nặng nề rơi tại phần khung xương chậu của

tôi, bụng một mảnh đau buốt run rẩy. Tôi cơ hồ lại nửa nằm nửa ngồi dậy, sau đó tiếp tục bị buộc tự ngã trở xuống.



Liên tiếp roi sau đó, theo từ khung xương chậu đến âm phụ lại đến bắp

đùi non, bao phủ toàn bộ hạ thân, lặp đi lặp lại. Tôi giống như con rắn

nằm dính sát trên mặt đất giãy dụa co quắp run rẩy. Phát ra những âm

thanh yếu ớt vô thức, ngay cả chính mình cũng không biết đang nói cái

gì. Hai tay gắt gao gãi thảm, căn bản không cảm giác đầu ngón tay đau

đớn.



Muốn chạy trốn, trốn không thoát, thậm chí không thể giãy dụa. Lại là

liên tục bị đánh trên đóa hoa yếu ớt mỏng manh nhất, bụng dưới tiếp theo một dòng nước ấm, tôi đã không thể kiểm soát mà tiểu tiện không tự chủ.



Roi dừng lại, cán roi hung hăng đâm mạnh tiến vào hạ thân tôi, rốt cục tôi hét lên thê thảm, tê tâm liệt phế kêu thảm thiết.