Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 73 :
Ngày đăng: 00:59 22/04/20
Sau cùng vẫn là ông lão đánh vỡ sự im lặng, ông nói với Giang Hoa:“Giang lão đệ, tôi có thể thảo luận riêng với con dâu chú một lát
không?”
Giang Hoa lãnh đạm liếc về phía tôi một cái, nói: “Đương nhiên. Để anh chê cười rồi. Triết Tín, chúng ta ra ngoài trước.”
Giang Triết Tín không cam lòng tiếp tục nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng bị Giang Hoa cứ thế lôi ra ngoài.
Ông lão tự tay đóng cửa phòng lại, ngồi xuống ôn hòa nói: “Cháu gái, cháu có suy nghĩ gì, hiện tại cứ nói cho ta biết.”
Tôi cũng không tin tưởng ông, chỉ có lặp lại lời nói vừa rồi: “Tôi không thể nhận cổ phần công ty.”
”Tại sao?” Ông lão hiền lành nhìn tôi, chậm rãi nói: “Ta với Giang gia
là quen biết nhiều đời, làm luật sư không lâu, ta còn may mắn được Giang lão gia tử thưởng thức và tin tưởng, ban đầu trở thành luật sư riêng
của ông cụ, sau đó được ông chỉ định tiếp tục làm luật sư riêng của
Giang phu nhân. Đối với việc phân chia quyền cổ phần của hai đời Giang
gia đã thiết lập, xuất phát do cân nhắc từ nguyên nhân gì ta đều nắm rõ
tinh tường. Ta tin rằng Giang phu nhân cũng từng đề cập qua với cháu. Ta cũng tin tưởng vào ánh mắt của Giang phu nhân, bà ấy rất tín nhiệm
cháu. Bà ấy đặc biệt tìm ta nói đến cháu, hơn nữa còn bảo ta phải chuẩn
bị phần di chúc này thật tốt.”
Nghe ông đề cập đến Giang phu nhân, trong lòng tôi không khỏi lại chua
xót, đúng là bởi vì bà tín nhiệm tôi, tôi càng không thể nhận lấy những
cổ phần này của công ty. Chẳng qua, tôi làm cách nào để nói rõ ngọn
nguồn cho ông?
”Cháu gái, Giang phu nhân còn khẩn cầu ta tiếp tục đảm nhiệm làm luật sư riêng của cháu, hy vọng ta ủng hộ cháu giống như đã giúp đỡ bà ấy lúc
còn sống, trở thành hậu thuẫn vững chắc cho cháu. Ta đã đồng ý với bà
ấy. Hiện tại ta muốn trợ giúp cho cháu, nhưng ta cần biết rõ suy nghĩ
của cháu. Giang phu nhân mới qua đời, cháu lại ly hôn với Giang Triết
Tín, hơn nữa cự tuyệt nhận cổ phần công ty. Tin rằng đây không phải là
chuyện Giang phu nhân vui vẻ khi nhìn thấy, nếu bà ấy còn sống, cháu vẫn có thể làm như vậy sao?”
Áy náy khiếnn tôi cúi đầu, không sai, tôi quả thực đã phụ lòng Giang phu nhân, nhưng nếu bà còn sống, tôi còn cần gì phải gánh vác trách nhiệm
nặng nề như vậy?
”Xin cho tôi suy nghĩ kỹ lại.” Tôi do dự nói, đúng là tôi thật sự cần suy xét kỹ càng một chút.
Ông lão gật gật đầu, rất kiên nhẫn chờ ở một bên.
Tôi cầm lấy văn kiện đọc đi đọc lại hạng mục điều kiện, Giang lão gia tử khi lập ra những điều khoản đều là phòng quân tử mà không phòng tiểu
nhân, chắc hẳn tất cả là do dựa vào tôn trọng nhân cách người con dâu mà suy xét. Nếu thật sự có người trong lòng bất chính, chắc chắn những
những điều kiện nghĩ có thể trói buộc cũng chưa chắc có thể thành công.
Chính là cái gọi "Thành cũng do Tiêu Hà, bại cũng do Tiêu Hà."*
(*)Tiêu Hà là một trong những thuộc hạ
Lưu Bang tin cẩn nhất. Bởi sự tận tâm với giang sơn, Tiêu Hà được tôn là một trong “Hán Sơ Tam Hiệp” cùng với Trương Lương, Hàn Tín.
Ông cũng là người có công giúp tiến cử Hàn Tín đến với Lưu Bang
nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc "Thành sự cũng tại Tiêu Hà, bại sự cũng tại Tiêu Hà".
Ban đầu khi gia nhập quân Lưu Bang, Hàn
Tín chỉ được bổ nhiệm làm viên quan cấp dưỡng của quân đội. Cảm thấy
mình không được Lưu Bang trọng dụng, Hàn Tín quyết định rời đi và gia
nhập nơi khác, để phát huy tài năng của mình.
Nghe tin, Tiêu Hà vội ngày đêm đuổi theo, cho đến khi thuyết phục
được Hàn Tín trở lại, tạo thành điển cố “Tiêu Hà nguyệt hạ truy Hàn
Tín”. Tiêu Hà thưa với Lưu Bang, ông biết Lưu Bang sẽ không thể thắng
trận mà không có sự giúp sức của Hàn Tín. Sau nhiều lần thuyết phục, Lưu Bang nghe lời Tiêu Hà và bổ nhiệm Hàn Tín làm tướng quân.Dưới sự lãnh
đạo của Hàn Tín, quân Lưu Bang thắng nhiều trận, cuối cùng đã có thể
thống nhất Trung Hoa, Lưu Bang trở thành hoàng đế đầu tiên của triều đại nhà Hán, gọi là Hán Cao Tổ.
Ngay khi trở thành hoàng đế, Lưu Bang
phải dẫn quân đi dẹp loạn. Lúc trở về kinh thành, ông phong Tiêu Hà làm
Thừa tướng, vị trí quyền lực thứ hai trong triều đình, và phân bổ hàng
trăm binh lính hộ vệ Tiêu Hà.
Tuy nhiên, Lưu Bang cũng nổi tiếng với
tính đa nghi. Hàn Tín, người mà Tiêu Hà từng tiến cử với Lưu Bang, là
một vị tướng được nhiều người mến mộ bởi tài năng. Lưu Bang cũng bắt đầu lo sợ một ngày nào đó Hàn Tín sẽ ‘trở mũi giáo’ soán ngôi của mình.
Vì sợ hãi, Lưu Bang giáng chức Hàn Tín
từ Sở Vương thành Hoài Âm Hầu và quản thúc tại nhà. Tuy nhiên, Hàn Tín
nồng cho lắm vẫn khiến tôi nhịn không được ho nhẹ vài tiếng.
Tôi quay đầu trở về, chỉ vừa đi hai bước, phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc: “Lăng Tịch.”
Tim tôi run lên, chậm rãi xoay người, Trình Bá Văn đã đứng ở nơi đó.
Hắn mặc thực tùy ý, hoàn toàn không phải Âu phục bình thường, ngược lại có vẻ giống như đang chuẩn bị đi đánh golf vậy.
Tôi không tin ở trong này gặp được hắn là ngẫu nhiên, dù sao Giang thị mời họp báo phóng viên chẳng có gì là bí mật.
”Em có khỏe không?”
Vẻ mặt của hắn và giọng điệu đều là thứ tôi cực kỳ quen thuộc, giọng nói cực thấp ấm áp lộ vẻ quan tâm và đau lòng.
Tôi cực lực khống chế, không cho chính mình để lộ ra sự quyến luyến
không rời với hắn, nhẹ nhàng gật đầu. Tôi sợ mình vừa mở miệng sẽ vì
giọng nói run run mà tiết lộ cảm xúc thật.
”Lăng Tịch, theo anh đi đi. Anh không thể chịu đựng được em ở lại cạnh
con người đó. Em biết không, ngày hôn lễ hôm đó, khi anh nhìn thấy hai
người tình nồng mật ý như vậy, trái tim anh như sắp tan nát.” Hắn đau
lòng nói, trong mắt ngập tràn hối hận, “Anh sai lầm rồi, lẽ ra anh phải
mang em đi ngay từ ban đầu. Lẽ ra anh phải dùng cách của một người đàn
ông để giải quyết vấn đề, anh thống hận tất cả mọi việc của cha đã gây
ra cho em. Em phải là của anh, anh không để cho em cứ như vậy mà hy sinh bản thân. Cổ phần công ty chúng ta từ bỏ, chỉ cần em đi theo anh.”
Rõ ràng giọng của hắn trầm thấp đến mức tôi phải rất cố gắng để phân
biệt từng lời một, nhưng mà từng câu trong lời nói của hắn lại như sét
đánh làm chấn động xé rách tâm trí tôi. Tôi chỉ muốn biết rõ một chuyện.
”Giang gia lần này mở họp báo thông cáo báo chí đều là giả,“ Tôi suy yếu nói, âm thanh so với hắn còn trầm thấp hơn, “Giang gia không định để em thừa kế cổ phần công ty.”
”Cái gì?” Hắn cả kinh, “Làm sao có thể? Có phải em đã sơ suất để lộ ra cái gì không, khiến cho bọn họ hoài nghi?”
Lòng tôi lạnh lẽo chìm đến tận đáy, thoáng lộ ớn lạnh rùng mình, co rút đau đớn thành một khối.
Bắt gặp ánh mắt đau lòng của tôi, hắn lập tức nói: “Không sao cả, lấy không được thì lấy không được. Chúng ta có thể không cần.”
”Thật sự có thể không cần sao?” Tôi thì thào nói, “Em đây có phải từ nay về sau liền được tự do?” Không cần phải làm quân cờ nữa? Anh và cha
nuôi thật sự có thể thoải mái buông tay như vậy sao?
Hắn nghe thấy lời tôi nói, hơi nhíu mi, trầm tư một chút nói: “Lăng
Tịch, anh nhận thấy Giang Triết Tín hôm nay đưa theo rất nhiều vệ sỹ,
nếu bây giờ anh mạnh mẽ đưa em đi, chỉ sợ rất khó thành công. Em trước
hết hãy cố đừng để hắn nhìn ra sơ hở, sau đó tìm cơ hội rời khỏi hắn về
đến nhà. Chúng tôi mọi người đang chờ em. Mẹ cũng đã về nước rồi, bà rất nhớ nhung em, em cần phải tìm cơ hội về thăm bà, có biết không?”
Mẹ nuôi? Tôi vực dậy tinh thần: “Mẹ nuôi đã trở lại?” Tôi lộ ra thần sắc kích động.
”Đúng vậy, cho nên em nhất định phải trở về một chuyến. Được rồi, em
nhanh quay lại đi, đừng để Giang Triết Tín phát hiện.” Hắn vội vàng nói
hết, “Anh sợ hắn ta sẽ lại khi dễ em, ngoan, nhanh chóng quay lại đi.
Nhớ là phải về nhà đấy.”
Hắn nói xong, một lần nữa lui trở lại khu hút thuốc. Tôi nhìn không thấy được bóng dáng hắn.
Tôi đờ đẫn trở về, lòng đang từng giọt từng giọt rỉ máu. Tôi hối hận thử hắn. Nếu không thử dò xét, ít nhật tôi còn có thể tiếp tục tự lừa mình
dối người, còn có thể ôm một tia hy vọng, nhưng mà hiện giờ, cái gì tôi
cũng đều không có.
”Lăng Tịch!” Giang Triết Tín chặn đầu xông đến, theo sau còn có những vệ sỹ, có chút sốt ruột: “Em đã đi đâu vậy?”
Tôi nhìn hắn, lại quay đầu đi, chậm rãi nói: “Tôi đi nhà vệ sinh. Anh
mãi chẳng thấy quay lại, tôi bỗng nhiên muốn đi nhà vệ sinh.” Nói xong,
tôi cắn chặt môi mình.
”À,“ Hắn kéo tôi, “Vừa rồi có chút chuyện phải xử lý, làm chậm trễ thời
gian. Quay lại không thấy em đâu, anh sợ hết hồn, còn đang hối hận không để lại vài vệ sỹ.... bảo vệ em.”
Cho dù hắn nói ra lời thật sự, là muốn để lại vệ sỹ mà giám thị tôi, tôi nghĩ, tôi cũng sẽ không còn phẫn nộ nữa. Tim tôi đã chết rồi, có lẽ
không còn ai có thể làm thương tổn tôi thêm lần nữa.