Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 74 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Từ lúc Giang phu nhân qua đời cho đến khi tổ chức cuộc họp báo chính

thức, toàn bộ rối ren bận rộn suốt hai tuần lễ liền. Mà tất cả những

việc này mang lại ảnh hưởng còn xa hơn không chỉ có như vậy. Bắt đầu vào ngày giao dịch đầu tiên của tuần thứ ba, cổ phiếu Giang thị cuối cùng

đã dừng lại đà giảm giá liên tục suốt một tháng qua, trong biên độ dao

động nhỏ hẹp, liên tục đẩy lên giá thị trường, khởi đầu xu hướng hồi

phục ổn định rõ ràng. Tất cả những việc này đều làm cho cha con Giang

Hoa tạm thời thở phào một hơi, cũng đồng thời làm tan đi ít nhiều cảm

xúc đau thương và bi thống vì Giang phu nhân qua đời.



Các tờ báo tài chính và kinh tế lớn cũng không buông tha đề tài tuyệt

hảo bán ra tiền này, vừa cạnh tranh khá là mạnh mẽ vừa triển khai một

làn sóng lăng xê mới, trên đó không hiếm lại sẽ xuất hiện ba chữ Hứa

Lăng Tịch cùng với nhiều hình chụp của tôi gần đây xuất hiện giữa chốn

đông người, đặc biệt chiếm đa số là ảnh tôi không tùy tiện nói cười

trong buổi họp báo lần đó.



Tiểu Phượng lại lăng xăng ồn ào cầm tờ báo ngày hôm nay chạy đến nhà

kính trồng hoa, vẫn như cũ ngạc nhiên hít hà ta thán với tôi: “Thiếu phu nhân, hôm nay hình chụp chị có tận bốn tấm đấy, chị so với thiếu gia

còn nổi tiếng hơn nữa kia. Hồi trước chụp hình cậu ấy đa số chỉ có một,

hai tấm thôi.”



Tôi vẫn ngồi xổm trên đất cẩn thận bón phân cho cây tiểu trúc mà khi còn sống Giang phu nhân thích nhất, với lời cô bé nói tôi không hề để tâm.



Tiểu Phượng bất mãn sự thờ ơ của tôi, vừa nhìn những bình luận trên tờ

báo, vừa dùng chính lời nói của cô ấy để thuật lại: “Báo chí đều khen

ngợi chị đấy, nói lần này Giang thị thoát khỏi nguy cơ, toàn là do công

lao của chị. Còn nói chị bình tĩnh cẩn thận, đôi mắt tinh tường, còn hơn cả Giang phu nhân trước kia. Giang thị có chị tham dự trấn giữ, đường

phát triển trong tương lai chắc chắn là đánh đâu thắng đó không gì cản

nổi. Chị chính là vũ khí bí mật Giang thị đã ẩn giấu, nếu không có việc

Giang phu nhân ngoài ý muốn sinh bệnh qua đời, thì chị vẫn đang trốn

phía sau màn bày mưu tính kế...., thiếu phu nhân, chị thật sự lợi hại

như vậy? Trời ạ, em nói tại sao thiếu gia thích chị như vậy, chị ngay cả em cũng giấu không biết gì, em vẫn biết chị là người tốt, không thể ngờ được năng lực của chị lại càng mạnh mẽ hơn.” Tiểu Phượng buông tờ báo

xuống, ngồi xổm bên cạnh tôi, vẻ mặt mang thần sắc sùng bái, giống như

đang nhìn thần tượng.



Tôi ngừng động tác trong tay, đây đều là những điều nhảm nhí vớ vẩn? Tờ

báo này thật sự dám viết loạn, vì để tăng lượng bán ra, đã bắt đầu thêu

chuyện cổ xưa?



”Tiểu Phượng,“ Tôi thở dài, “Chuyện trên báo chí nói đều là giả, tại sao em vẫn còn cho đó là sự thật hả?”



Vũ khí bí mật? Trốn sau màn bày mưu nghĩ kế? Tôi nhìn nhìn bàn tay đeo

găng cao su của mình, hai tay phủ đầy bùn, quả thật là trò cười lớn nhất thiên hạ. Vũ khí trong miệng của bọn họ chẳng quả chỉ là một kẻ tù phạm mất đi tự do, suốt ngày chỉ có thể trong nhà ấm trồng hoa cùng làm bạn

với cây cỏ cho hết thời gian mà thôi.



Tiểu Phượng trừng đôi mắt to long lanh, cẩn thận nhìn tới lui trái phải trên mặt tôi.



Tôi lại thở dài: “Đừng trừng mắt nhìn chị, giúp chị một số việc nào. Bê mấy chậu hoa này đến nơi râm mát đi.”



”Dạ,“ Tiểu Phượng nghe lời nhấc một chậu hoa lên, để xuống nơi tôi chỉ.



Tôi cũng bắt tay chuyển chậu đi.



Ở chỗ râm mát chân tường, tôi lại ngồi xổm xuống tiếp tục điều chỉnh bùn đất cho chúng.



Tiểu Phượng giúp tôi làm một chốc, liền mất hứng thú, “Thiếu phu nhân,

chị với dì Giang sao lại thích đến đây thế? Mấy cây hoa cỏ này có gì để

chơi đâu? Bẩn đầy, sao không để người làm vườn làm vậy?”



Tôi dừng lại, nhìn chiếc lá thông nhẹ nhàng theo gió lắc lư, nhớ Giang

phu nhân cũng ở tại nhà ấm trồng hoa này từng ly từng tý. Tôi hỏi Tiểu

Phương: “Em nhớ dì Giang à?”



”Nhớ ạ.” Tiểu Phượng gật đầu, mất đi vẻ hoạt bát hăng hái, “Mẹ em cũng

nhớ. Có lúc chúng em đang ăn cơm, mẹ em sẽ nói, đây là món ăn dì Giang

của con thích ăn nhất.” Cô bé nói xong, đôi mắt liền đỏ lên.



”Chị cũng nhớ.” Tôi đứng lên nhìn xung quanh toàn bộ nhà ấm trồng hoa,“Nơi này có bóng dáng của mẹ, chị ở trong này cảm thấy an tâm. Mẹ đã

giao những cây hoa ngọn cỏ bà yêu thích nhất cho chị, nên chị phải thay

bà chăm sóc thật tốt.”



Tiểu Phượng không hề nói nữa, lại bắt đầu ra tay xới đất.



Tôi ngồi xuống, vừa làm vừa lơ đãng hỏi: “Tiểu Phượng, nếu ngày nào đó

chị không ở đây nữa, em có thể thay chị chăm sóc nhà ấm này không?”


A Cường: “Thiếu phu nhân, tôi châm trà cho cô.”



Hứa Bảo Sơn kéo tôi ngồi xuống, thấp giọng nhỏi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”



”Thật sự không có việc gì ạ, con chỉ là nhớ cha nên đến thăm cha thôi.

Cha, gần đây có khỏe hay không? Hắn ta có làm khó dễ cha nữa hay không?”



Hứa Bảo Sơn gật đầu: “Cha rất ổn. Con đừng lo lắng. Ngược lại là con, cha không an tâm.”



”Cha, hôm khác con trở về ở lâu hơn với cha, con sẽ lại viết chữ thư pháp cho cha xem.”



”Tốt. Tốt.”



A Cường đã trở lại, chúng tôi chỉ có thể nói những vấn đề râu ria vụn vặt.



”Cha, người có mệt hay không? Cha đi ngủ sớm chút đi. Con ra phòng khách ngồi một lát.” Sắp mười một giờ rồi, tôi hạ quyết tâm đến sát giờ mới

về, nhưng lại sợ Hứa Bảo Sơn theo tôi thức đêm mệt nhọc.



”Lăng Tịch, nếu buổi tối còn muốn trở về, thì hãy về sớm chút đi. Lái xe có phải vẫn đang chờ con hay không?”



Tôi vừa định lắc đầu, A Cường đã nói: “Đúng vậy. Xe đã chờ ở bên ngoài.”



Tôi cả kinh, nhìn A Cường không nói chuyện.



”Lăng Tịch, vậy con trở về đi thôi. Làm vợ nhà người ta, về quá muộn

không thích hợp đâu.” Hứa Bảo Sơn hiển nhiên là lo lắng, “Sau này có

thời gian lại đến nữa.”



Tôi chỉ đành đứng lên, “Vậy con về đây ạ. Cha hãy nghỉ ngơi thật tốt. Không cần lo cho con đâu.”



Đi ra cổng lớn, tôi mới thấp giọng hỏi A Cường đi tiễn tôi: “Là anh báo cho Giang Triết Tín?”



A Cường do dự một chút, gật gật đầu.



Tôi xoay người liền đi, chuyện này cũng không thể thuyết minh rằng Giang Triết Tín không phái người theo dõi tôi.



Hơn mười một giờ rưỡi, tôi trở lại nhà họ Giang.



Chậm rãi đi xuyên qua vườn hoa, hy vọng càng chậm hơn nữa mới về đến căn lầu nhỏ.



Giang Triết Tín đang ngồi trên sô pha phòng khách đợi tôi, trên bàn trà bày đồ ăn nóng hổi.



”Về rồi à.” Hắn mang theo mỉm cười nhìn đồng hồ.



Tôi nhất thời cảm thấy thật mất mặt, trở nên tức giận, lạnh lùng nói, “Tôi lên lầu trước.”



”Lăng Tịch,“ Hắn gọi tôi dừng lại,“Cơm nước xong hãy lên.”



”Tôi ăn rồi.” Tuy rằng ngửi được mùi thơm thức ăn, tôi càng cảm thấy đói khát, nhưng tôi cố tình nói dối.



Hắn đứng dậy ngăn trước người tôi, kéo tay tôi.



Tôi sửng sốt giãy không thoát ra, bị hắn kéo đến trên ghế sô pha.



”Anh cũng chưa ăn gì đâu, ăn cùng anh một chút.” Hắn nói, cầm chén đũa nhét vào tay tôi.



Tôi trừng mắt với hắn, vẫn không nhúc nhích.



Hắn tựa như nhìn một đứa nhỏ đang dỗi, dỗ dành nói: “Em nếu không trở

về, anh phải đi hâm lần thứ tư đấy. Nhanh ăn đi, mùi vị đều bị hâm sắp

bay mất rồi.”



Tôi cắn răng nói: “Đừng nói với tôi là anh không biết mấy giờ tôi trở về.” Chẳng lẽ lái xe lúc chờ không báo với anh sao?



Hắn không phủ nhận, chỉ nói: “Nhanh ăn đi. Anh cũng sắp đói chết.” Hắn gắp thức ăn cho tôi, sau đó tự mình bắt đầu ăn trước.



Tôi cầm chén dằn lên trên bàn, hít một hơi nói: “Giang Triết Tín, anh

lại muốn làm gì? Anh muốn chứng minh cái gì? Hay là muốn lấy được thứ

gì? Có phải hay không nắm trong tay tất cả mọi thứ của tôi là lạc thú

của anh?”



Hắn nhìn gương mặt tức giận của tôi, cũng buông chén xuống, đổi lại một

vẻ mặt nghiêm túc: “Lăng Tịch, anh muốn chứng minh tình cảm anh đối với

em, anh còn muốn có được sự tha thứ của em.”