Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 76 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Hôm nay khẳng định lại là một ngày thời tiết rất tốt ánh nắng mặt trời

xán lạn, chỉ mới vừa sáng sớm, trong không khí đã mang theo sự ấm áp,

trong lành tươi mát.



Tâm tình tôi rất tốt, tinh thần sảng khoái đi vào phòng ăn.



”Cha, chào buổi sáng.” Tôi ửng lên nụ cười, dịu dàng chào hỏi.



”Ừ,“ Giang Hoa tâm tình hiển nhiên không được như tôi vui vẻ đến thế,

đưa mắt nhìn kỹ tôi một cái, rồi dường như lơ đãng hỏi: “Tối hôm qua đã

ra ngoài?”



Tôi từ trên tay chị Chu nhận lấy ly sữa tươi uống một hớp, bình tĩnh

nói: “Đúng vậy, thưa cha. Chiều tối hôm qua có hơi hoảng hốt lo lắng,

cho nên con nói với Triết Tín, muốn về nhà thăm cha con. Triết Tín đồng ý rồi con mới đi.”



Ông ta ăn một ngụm cháo rồi nói: “Sao không để tài xế đưa con đi, khuya thế mới trở về, rất nguy hiểm.”



”Những người đó đều là lái xe dành riêng cho cha, con không tiện làm

phiền họ, dù sao bắt taxi đi cũng rất tiện lợi.” Tôi mỉm cười, lập tức

thành khẩn nói, “Con xin lỗi, cha, khiến người phải lo lắng cho con. Sau này buổi sáng con sẽ đi thăm cha con, sẽ không về trễ thế nữa ạ.”



Sắc mặt ông ta u ám hơn một ít, dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Giang Triết Tín đã từ phía sau vào đến, “Cha, chào buổi sáng.”



Giang Hoa nuốt trở về lời định nói, chỉ gật nhẹ đầu, ngay cả gương mặt

tươi cười cũng lười trưng ra với Giang Triết Tín, sau đó lần nữa cúi đầu trở lại ăn cháo.



Trong lòng tôi đã hiểu ra vài phần, tối hôm qua bọn họ nhất định đã xảy

ra tranh chấp đối với việc tôi có được một mình ra bên ngoài hay không,

xem tình hình trước mắt, sợ là vẫn chưa đạt thành thỏa thuận chung.



”Chào buổi sáng,“ Tôi nói với Giang Triết Tín, đứng lên nhận lấy cái bát trong tay chị Chu đang định rót cháo vào, “Chị Chu, để cho tôi.”



Tôi bưng bát cháo đã được múc đầy đặt tới trước mặt Giang Triết Tín, hắn nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên một tia sung sướng, trên mặt cũng lộ

ra tươi cười.



Tôi cũng nhìn hắn mỉm cười, hiện tại tôi cần hắn ủng hộ, cần hắn đứng về phía tôi.



”Triết Tín,“ Nhìn hắn ăn cháo xong, tôi lại đưa cho hắn một cái bánh

bao, dùng ngữ khi thương lượng nói: “Buổi sáng em muốn đến ở cùng cha

em, cơm trưa sẽ dùng luôn bên đó, buổi chiều có lẽ sẽ đi dạo phố, nhưng

mà trước giờ cơm tối em nhất định sẽ trở về.”



”Được.” Giang Triết Tín gật đầu, nuốt xuống đồ ăn trong miệng.



Giang Hoa ngẩng đầu liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, chữ không vui viết rõ trên mặt, một lát sau nói: “Để lão Chu đưa con đi.”



Tôi nhìn Giang Triết Tín ánh mắt lạnh nhạt đi một chút, sau đó thu hồi

tầm mắt không nhìn hắn nữa, cúi đầu nhìn chăm chú vào cái chén trước

mặt, nhẹ giọng mà dịu ngoan nói: “Vâng, thưa cha.”



”Cha,“ Giang Triết Tín mở miệng nói: “Để con đưa Lăng Tịch đi. Để cô ấy đi bằng xe con, sau đó con mới đến công ty.”


hoàn toàn là một bộ dáng chẳng hề quan tâm đến.



Tôi cũng tự giác tuân thủ hứa hẹn, mỗi ngày thời gian chạng vạng, nhất

định đúng giờ trở về. Tôi biết chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể dần dần thả lỏng cảnh giác. Ở nơi này của bọn họ, ngoại trừ cha con Giang Hoa,

vẫn còn có người theo dõi tôi. Tuy rằng tôi vẫn không hề phát hiện có

điểm gì đáng ngờ, nhưng trong tiềm thức, tôi kiên trì tin tưởng nhóm

người theo dõi đúng là có tồn tại.



Liên tục mấy ngày, tôi đều buổi sáng thì đến Hứa gia ở cùng Hứa Bảo Sơn, đa số thời gian là nói chuyện phiếm, đôi khi sẽ luyện chữ hoặc vẽ

tranh. Bảng chữ mẫu và tập tranh đều là tôi mang từ Giang gia qua, bao

gồm sau đó, tôi còn lấy hộp trang sức Giang phu nhân đưa cho tôi mang

qua cho ông xem. A Cường như thành thói quen tôi mang theo đồ đạc đến

Hứa gia, ban đầu còn chú ý, sau đó thì hoàn toàn không thèm để mắt tới.



Mấy thứ này có cái tôi ngay trong ngày liền mang về Giang gia, có cái

thì tìm cớ buổi chiều mang theo dạo phố không tiện, liền trước tiên để

tạm tại phòng tôi ở Hứa gia, ngày hôm sau hoặc hôm sau nữa mới mang đi.

Sau vài lần, tôi tin rằng ngay cả A Cường cũng không biết rõ tôi lần thứ mấy mang hộp trang sức đến, lần thứ mấy không có mang về.



Toàn bộ thời gian buổi chiều, tôi bắt chước theo giống những người phụ

nữ gia đình giàu có khác, ngoại trừ mua sắm chính là làm tóc, đi chăm

sóc sắc đẹp, ở nơi sầm uất nhất, mỗi ngày lượng người đi dạo nhiều nhất

trong trung tâm quảng trường khu phố buôn bán. Rốt cục phát hiện một SPA dùng hương tinh dầu ở một nơi rất tốt. Ở chuỗi mỹ viện cao cấp quốc tế

này, khách hàng có thể đặt bao một gian phòng riêng, hưởng thụ việc phục vụ độc nhất vô nhị thực tế chỉ riêng một mình.



Tôi ngoài ý muốn đi tới, sau đó vui mừng phát hiện nó có chỗ để tôi có

thể lợi dụng: Chỉ cần trong thời gian đã trả phí bao trọn gói tại phòng

VIP, bọn họ có thể cam đoán khách hàng không bị bất kỳ chuyện gì quấy

rầy đến, trong số đó cũng bao gồm, nếu không cần mát xa, như vậy là có

thể ở một chỗ, hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là ngủ thật ngon lành. Đối với

tôi mà nói, có lẽ là lựa chọn thứ ba, chính là trên danh nghĩa nghỉ

ngơi, thực tế là bỏ trốn, mà không cần phải lo sợ bị phát hiện trong

thời gian đó.



Theo quan sát cẩn thận của tôi từ lần đầu tiên tôi tự thể nghiệm và cùng thợ mát xa trò chuyện, dãy phòng VIP một người trừ cùng chung cửa lớn

với tiền sảnh bên ngoài, còn có lối đi độc lập và cửa sau, chỉ cần đặt

được phòng gần sát với cửa sau đó, thì hoàn toàn có khả năng trong tình

huống không bị người nào phát hiện, chỉ cần vài giây ngắn ngủi là có thể bỏ trốn người không biết quỷ không hay.



Tôi đã đặt trước vào buổi chiều ngày mai trong khoảng thời gian từ một

giờ đến bốn giờ, hơn nữa sẽ là phòng ở gần cánh cửa kia. Ba giờ đồng hồ, trừ giờ đầu tiên vẫn làm mát xa như bình thường, hai giờ sau dùng để

chạy trốn. Đây là kết quả sau nhiều lần suy nghĩ tính toán, thời gian

quá ngắn sợ không đủ, quá dài sẽ khiến bị nghi ngờ, hai tiếng đồnghồ hẳn là vừa lúc. Nơi đó giao thông thuận tiện, hai mươi phút có thể đến được nhà ga, nửa tiếng đồng hồ đủ thời gian để tôi lên một chuyến tàu tốc

hành rời đi rất xa nơi này.



Nếu thuận lợi, đêm nay chính đêm cuối cùng tôi ở Giang gia. Sau khi

Giang Triết Tín như thường lệ nói chúc ngủ ngon với tôi và đi ra, tôi từ trên giường ngồi dậy, nhìn quanh phòng một lượt.



Không hề có không nỡ, chỉ có cảm giác như mơ một giấc mộng hư ảo.



Nếu thật sự có thể rời đi, như vậy hãy xem tất cả những chuyện đã qua trở thành một cơn ác mộng đi, còn có gì không thể chứ?