Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 77 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Editor: ton ton



Do bởi trong lòng có việc, từ rất sớm tôi đã thức dậy. Quần áo trang sức, cái gì tôi cũng sẽ không mang đi, mỗi một thứ đều đặt chúng về chỗ cũ.



Chiếc nhẫn kết hôn vẫn chưa từng tháo xuống này, tôi cũng lần đầu tiên lấy ra đặt trên bàn trang điểm, chỉ có lỗ tai vẫn đeo đôi hoa tai pha lê tôi vốn mang theo từ ban đầu.



Trong ngăn kéo còn có chi phiếu và mười ngàn tiền mặt, lần lượt là tiền mừng Giang phu nhân đã cho ngày hôn lễ và phí đổi xưng hô (1). Tôi lấy tất cả tiền mặt bỏ vào túi xách, lại từ trong túi xách lấy ra hai tấm thẻ ngân hàng mà Giang Triết Tín và Giang phu nhân đã cho để chúng ở cùng nhau.



(1) Phí đổi xưng hô- 改口费: Dựa theo tập tục Trùng Khánh, cô dâu chú rể sau khi kết hôn sẽ gọi phụ huynh đối phương là "Cha", "Mẹ". Đồng thời, trong hôn lễ cũng lưu hành phí "đổi xưng hô", lúc dâng trà sẽ gọi một tiếng "Cha, mẹ", và cha mẹ của đôi bên sẽ cho con rể, con dâu một phong bao lì xì. Theo phóng viên của chuyên mục "Quan sát hôn nhân thành thị" của báo Trùng Khánh điều tra phỏng vấn cho biết, phí đổi xưng hô ngày nay càng cho càng lớn, có bố mẹ cho đến 9999 NDT hoặc 10.000 NDT, bất kể số lượng là bao nhiêu hai bên trước đó tốt nhất nên bàn bạc thương lượng nhất trí, tránh cho hiểu lầm không đáng có.



Đóng ngăn tủ lại, tiện tay từ chiếc hộp đựng giấy ghi chú cạnh đèn bàn lấy ra hai tờ giấy hình vuông to bằng bàn tay, vẫn còn chuyện tôi muốn viết xuống.



Tờ thứ nhất viết cho Giang Triết Tín, đối với hắn, tôi không có bất kỳ chuyện gì khác cần nói, chỉ là kể lại lời nhắn nhủ của Giang phu nhân, viết xuống số tiền mà Giang lão tiên sinh để lại và mục đích sử dụng của nó cùng với số tài khoản và mật mã.



Tờ thứ hai là cho Hứa Bảo Sơn, tôi nói cho ông biết, rằng tôi đã chuẩn bị sẵng sàng, buổi chiều hôm nay sẽ rời khỏi thành phố này. Sau khi tôi đi, Giang Triết Tín nhất định sẽ giận cá chém thớt, sẽ tìm đến ông gây phiền toái, khi đó, xin ông hãy mang tờ giấy thứ nhất và cả hộp trang sức kia trong ngăn kéo phòng tôi ở Hứa gia toàn bộ nhất loạt giao cho Giang Triết Tín.



Lý do tại sao nhờ cậy từ tay Hứa Bảo Sơn hoàn thành tất cả mọi việc, là quyết định của tôi suy khi đã suy xét kỹ lưỡng nhiều lần, tôi nghĩ có như vậy mới có thể cho Hứa Bảo Sơn một cơ hội lên tiếng biện bạch, đồng thời cũng là cơ hội để Hứa Bảo Sơn chứng minh sự trong sạch của ông. Đây là việc duy nhất cuối cùng tôi có thể làm cho ông.



một lát sau, tôi ngẩng đầu, nhìn mình trong gương thở phào nhẹ nhõm.



Chắc là không còn quên chuyện gì nữa. Tôi nhìn đồng hồ để bàn, hiện tại là năm giờ rưỡi sáng, sau tiếp hai tiếng nữa, tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà này, sẽkhông bao giờ trở về nữa.



Bữa sáng vẫn như bình thường, nhưng chỉ có tâm trạng tôi là khác thường. Nhìn vị trí trống không bên cạnh Giang Hoa, trong lòng tôi nói khẽ: Giang phu nhân, tạm biệt.



Giang Triết Tín theo lệ thường muốn đưa tôi đến trước Hứa gia, chúng tôi một trước một sau lần lượt vào xe.



"Thời tiết hôm nay thật tốt," hắn nhìn tôi mỉm cười, "Chiều nay tính làm gì?"



Giọng điệu thoải mái, thuần túy tán gẫu, không mang theo chút thử dò xét hay nghi kỵ.



Tôi đã không còn thấy phản cảm với cách nói chuyện này của hắn nữa, cũng đồng dạng mỉm cười nói: "Vẫn đến massage chỗ SPA hương tinh dầu kia thôi. Ở đó tôi thấy thoải mái." nói xong tôi cúi đầu cài dây an toàn.



hắn cười gật đầu, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của tôi.



Bỗng nhiên hắn nắm tay trái tôi lên, "Nhẫn đâu?" Vẻ mặt tươi cười đã gần như biến mất.



Tôi cả kinh, lập tức bình tĩnh lại, tùy ý nói: "À, để quên trên bàn trang điểm, buổi sáng đi tắm tháo ra, kết quả quên đeo. Trở về tôi lại mang."



"Quay lại lấy," hắn dùng âm giọng thật nghi ngờ nói: "Đây là chứng nhận kết hôn của chúng ta, không phải anh đã nói, không được tùy tiện tháo ra sao? Em không đeo nó, người khác làm sao biết em đã kết hôn hay chưa."



Tôi không nói gì nhìn hắn, đối với loại hình thức ngoài mặt này mà hắn cố chấp đến thế ư? Nếu đổi lại người con gái khác, có lẽ nghe được lời nói như vậy sẽ cảm thấy ngọt ngào lắm, đáng tiếc tôi sẽ không thấy cảm động, ngược lại thấy rất nhàm chán.



hắn cởi dây đai an toàn của tôi, "Nhanh về lấy, anh chờ em." Giọng nói đã khôi phục sự ôn hòa.



Tôi ngoan ngoãn xuống xe. Là tôi lơ là không chú ý, kỳ thật giá trị tiền bạc của chiếc nhẫn kim cương này đối với Giang Triết Tín kể ra căn bản bé nhỏkhông hề đáng gì, dù tôi có mang đi, với hắn mà nói cũng không hề có tổn thất. Nhưng nếu khiến hắn không thoải mái, hoặc xa hơn nữa đối với hành vi hôm nay của tôi sinh ra hoài nghi, thế thì sẽ hỏng bét.



Tôi quay lại phòng, lần nữa nhặt chiếc nhẫn đeo vào tay mình, lại nhìn thoáng mình trong gương, cố gắng ép ra vẻ mặt tươi cười, kéo giãn đỉnh chân mày vì khẩn trương mà nhíu lại. Hãy ổn định, tôi nhắc nhở bản thân.



Giang Triết Tín nhìn thấy nhẫn trên tay tôi, cuối cùng mới khởi động xe hơi, "Sau này tắm rửa cũng đừng tháo ra, loại đồ nhỏ xíu này tháo tới tháo lui, không biết sẽ bị lạc đâu mất nữa."



"Tôi biết rồi." Tôi cười cười, "Sau này tắm rửa tôi cũng sẽ không tháo ra. Kỳ thật trước kia tôi đều nhớ phải đeo, hôm nay không phải cố ý."



Giang Triết Tín nghe được giải thích của tôi, nghiêng mặt qua nhìn tôi một cái, lộ ra tươi cười vừa lòng.



Tôi và Hứa Bảo Sơn ngồi trong phòng khách, như cũ uống nước tán gẫu. Dần dà, tôi đã nói hết chuyện lý thú hôm đầu tiên đi dạo phố, dường như không còn đề tài gì. Tôi mới đề nghị: "Cha, chúng ta đi lên viết chữ vẽ tranh đi, ngồi như vậy nhàm chán quá nha."



Hứa Bảo Sơn cười gật đầu.



A Cường đã thành thói quen đứng xa xa ở phía cửa, tôi và Hứa Bảo Sơn đều đưa lưng về phía anh ta ở trước bàn. Tôi mở tập chữ mẫu ra, đồng thời từ trong túi áo lấy ra hai trang giấy đã viết lúc sáng gập lên mặt trên đưa sang. Ông nhìn về phía tôi, giữa lông mày nhíu lại nghi vấn.



Tôi gật đầu với ông, cầm bảng chữ mẫu nói với ông: "Bảng chữ mẫu này là Giang phu nhân tặng cho con, bà thích nhất phong cách viết này, con lại mãi vẫn không luyện ra phong cách người ta, chốc nữa cha giúp con nhìn kỹ thử xe, chỉ bảo cho con một chút."



"Được," Hứa Bảo Sơn như thường dùng ngữ khí yêu thương nói.



Tôi viết xuống từng chữ một trên giấy Tuyên Thành: Cha, xin cha cần phải bảo trọng thân thể. Cám ơn cha từ trước tới nay vẫn chân thành quan tâm và yêu thương con.



Hứa Bảo Sơn nhìn chữ tôi viết, bỗng nhiên liền hiểu được, lập tức mở bảng chữ mẫu ra.



Ở ngoài nhìn vào, ông là đang so sánh chữ viết mẫu. Chỉ có tôi biết, kỳ thật ông đang đọc kỹ hai tờ giấy kẹp trong bảng chữ đó.



một lát sau, ông khép bảng chữ mẫu lại, nhìn tôi thật lâu vẫn không nói gì.



Từ trong mắt ông tôi nhìn thấy nhiều điều, đau lòng, không nỡ, còn có lo lắng.



Mắt của tôi cũng đã ươn ướt, nhưng tôi không có cách nào nói thêm cái gì nữa.



Ông nhận lấy chiếc bút của tôi, miệng nói: "Mấy chữ này lẽ ra nên viết như vậy."



Ông giống như bình thường viết xuống mấy chữ trên giấy Tuyên Thành: Nhất thiết phải cẩn thận. Nếu có thể, đến được chỗ an toàn, gọi điện về cho cha. Con mãi luôn là con gái của cha, vĩnh viễn là đứa con thân yêu của cha. Cha chúc con bình an, hạnh phúc.



Tay ông đang run rẩy, tôi cố gắng khắc chế không cho nước mắt rơi xuống, cuối cùng tựa đầu vào bả vai ông, dùng giọng điệu làm nũng nói: "Cha, con biết rồi. Chữ của cha thật là đẹp mắt. Con muốn cầm nó mang đi."



Bữa cơm trưa cuối cùng, bản thân Hứa Bảo Sơn ăn rất ít, luôn không ngừng gắp thức ăn cho tôi, tôi nghe lời đều ăn hết mọi thức ăn đưa qua.



Ôn tiễn tôi đến cửa, tôi như thường lệ nói: "Cha, con đi đây." Ông gật gật đầu, nhìn tôi vẫy tay.



Tôi ngồi vào xe taxi, ông vẫn đứng trước cửa như cũ. Xe bắt đầu khởi động, nước mắt tôi rốt cục tràn ra khỏi mi.


"Về phần vì sao, tôi có thể nói cho cậu biết," Trình Bá Văn cắt đứt lời tôi, đắc ý giơ lên tập giấy trắng trên bàn,"Đây là chứng minh chuyển nhượng cổ phần, trên đó có chữ ký do tự tay Lăng Tịch ký tên. Chúng tôi ở thị trường cấp hai đã mua được 20% cổ phần, với thêm 30% này nữa, Trình gia chúng tôi đã trở thành đại cổ đông lớn nhất của tập đoàn Giang thị."



Giang Triết Tín quay đầu xông đến, giơ tay đoạt lấy tập giấy photo, qua loa nhìn một lần, phẫn hận xé tan nát!



"Cái này chỉ là bản sao," Trình Bá Văn giả bộ hảo tâm nhắc nhở, "Bản chính tôi sẽ đưa ra trong cuộc họp hội đồng quản trị."



Giang Triết Tín lại hướng tới đây, thật mạnh cho tôi một bạt tai, cái tát hất tôi ngã nhào trên mặt đất, máu tươi trong miệng rốt cuộc không ức chế được trào ra khóe môi.



hắn bấu chặt hai má tôi, gần như muốn bóp nát cằm tôi, nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt long lên giận dữ, "Hứa Lăng Tịch, cô được lắm, cô rất giỏi! cô làm sao không cảm thấy có lỗi với người mẹ đã mất của tôi, cô làm sao không thấy có lỗi với chúng tôi!"



Tôi ho nhẹ hai tiếng, thống khổ nói: "Tôi đã nói rồi, muốn bỏ quyền thừa kế, tôi cũng đã nói muốn ly hôn. Là anh không chịu." Lần này anh phải ký tên lên thỏa thuận ly hôn rồi, có như vậy mới có thể cứu lại Giang thị. Lần này, anh buộc phải thả tôi đi, trả tự do cho tôi. Mặt tôi hé nộ nụ cười tươi.



Lửa giận trong mắt hắn càng bùng cháy dữ dội, "cô thắng! Tôi thành toàn cho cô!" hắn phẫn nộ rít gào, hung hăng giơ cánh tay kia lên.



Tôi nhìn hắn, một chút cũng không định trốn tránh.



Thân là quân tốt nhỏ trên bàn cờ, tôi chỉ có thể đi tới, không thể lui về phía sau. Liệu rằng ngày đó thật sự phải bất chấp tất cả nhất định phải giành thắng lợi? Có lẽ là phải. Nhưng giờ phút này đây, tôi chỉ là nước mắt rơi đầy, đau triệt nội tâm. Vì tôi từng trả giá hết thảy, vì tôi đã đổi lấy nhục nhã.



Cuối cùng, bàn tay hắn cũng không hề rơi xuống, hắn suy sụp buông xuôi tay, phẫn hận đẩy tôi ngã ra đất.



hắn ngẩng đầu kiêng cường đi ra cửa, bị hai gã kia chắn ở phía trước.



"Để hắn đi." Trình Bá Văn lãnh khốc nói, "Tôi muốn nhìn xem mất đi hết tất cả hắn sẽ điên cuồng thành cái dạng gì!"



Trong đại sảnh khôi phục yên tĩnh.



Tôi gian nan đứng lên, nhặt túi xách bị rơi phía trước hai bước, không coi ai ra gì bước tới cửa.



"Lăng Tịch......" Giọng nói quen thuộc sau lưng vang lên.



Tôi làm như không hề nghe thấy, dưới chân vẫn bước không hề ngừng. Kỳ quái chính là, đau đớn trên ngực cũng đã biếnmất.



Gã giữ cửa chắn ngăn tôi.



"Lăng Tịch," Trình Bá Văn lại gọi tôi, "Nếu em đồng ý, em vẫn có thể ở lại."



Tôi đẩy người đàn ông trước mặt ra, anh ta nhìn sắc mặt chủ nhân phía sau, liền lách người tránh cho tôi ra cửa.



Tôi mở cổng lớn, bên ngoài ánh mặt trời vẫn xán lạn như cũ. Tôi tự do.



"Tiểu thư, cô đi đâu?" Tài xế taxi hỏi tôi.



Tôi nhìn chiếc nhẫn trên tay trái, kéo nó ra tháo xuống.



-------------------



Tôi đứng ở trước mộ bia Giang phu nhân, khom người nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn lên phía trên.



Giang phu nhân trong ảnh nhìn tôi cười từ ái.



Bốn mươi phút sau, tôi đã ngồi trên chuyến tàu về hướng bắc. Tôi biết, bến cuối cùng chính là một thành thị xa lạ, nơi đó không ai quen biết tôi, tôi có thể có cuộc sống an tâm, tự do.



Buổi sáng hai ngày sau, tôi theo dòng người thong thả xuống tàu, ra khỏi nhà ga.



Bầu trời nơi này không bao la xanh thẫm như nơi đó, không khí không được tươi mát ẩm ướt như nơi đó. Nhưng nơi nàycó được sự an lòng mà nơi đó không thể nào cho tôi được.



Chậm rãi đi dọc theo con đường rộng lớn, giữa dòng người qua lại cảm thụ sự tồn tại của chính mình. Tôi cuối cùng cũng giống như bọn họ, có thể sống cuộc sống thoải mái, tùy theo ước muốn của mình.



Nhìn thấy bồn điện thoại công cộng kề bên các sạp báo, tôi không tự chủ được cất bước đi qua. Còn có một chuyện cuối cùng, là tôi có thể an tâm hoàn toàn cắt đứt sạch sẽ với quá khứ.



Tiếng chuông đổ hai lần, đối phương không ai nhận điện. Có lẽ là không thể nghe.



Trong nháy mắt khi tôi định cúp máy, giọng nói quen thuộc hiền lành truyền đến tai, "Hứa gia nghe, xin hỏi là ai?"



"Cha, là con đây." Tôi nở nụ cười, nước mắt trào ra.



"Lăng Tịch? Con đang ở đâu?" Hứa Bảo Sơn sốt ruột hỏi.



"Cha, con ổn lắm. Cha yên tâm đi. Cha phải bảo trọng sức khỏe mình hơn. Con chỉ là báo bình an với cha thôi. Con cúp máy đây." Trong lòng đã hoàn toàn kiên định, không tiếp tục vướng bận nữa.



"Lăng Tịch," Ông gấp gáp nói, "Con hãy nghe cha nói, Triết Tín nó cái gì cũng biết hết rồi. Nó đang ở đây với cha, nó muốn nói chuyện với con."



"không!" Tôi vội vàng nói,"Con cúp máy, cha. Tạm biệt."



"Hứa Lăng Tịch!" Lời tôi còn chưa nói xong, giọng của Giang Triết Tín như pháo nổ rền vang bên tai tôi, tôi nhíu mày, lập tức đưa ống nghe ra xa một thước, "Chết tiệt, không phải anh đã nói với em không được tháo nhẫn xuống hay sao? Em ở đâu? Nhanh chónng trở về, có nghe hay không?"



Bệnh thần kinh. Tôi định ngắt điện thoại.



âm thanh bên trong vẫn còn tiếp tục, còn rõ ràng truyền ra bên ngoài: "Em đừng mơ chạy thoát, chuyện của hai chúng ta vẫn còn chưa xong đâu, em trốn không thoát đâu, tôi sẽ tìm được em, nhất định sẽ tìm cho ra em...."



Cạch, tôi đã cầm ống nghe gác trở lại trên điện thoại.



trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ríu rít, tôi ngẩng đầu nhìn đôi bồ câu đang bay trên không trung, nở nụ cười tươi tắn.



Cuộc sống tương lai là của chính bản thân tôi, tôi sẽ sống hạnh phúc.



-- Toàn văn kết thúc --