Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 79 :
Ngày đăng: 00:59 22/04/20
Tờ giấy chứng nhận mỏng manh trong tay tôi giờ phút này dường như có sức nặng ngàn vàng. Cách lớp nhựa bề mặt, tôi vuốt ve bút tích xinh đẹp của mẹ tôi: Phòng đấu giá đầu tư Kassapa Thụy Sĩ; Trung tâm lưu trữ và giám định trang sức, châu báu Franklin Thụy Sĩ. Nhất thời tâm tư xoay chuyển trăm ngàn lần.
Tôi bình tĩnh lại, chỉ dựa vào tờ giấy kia của Lăng Tịch cũng không thể
thuyết minh vấn đề gì. Cô ấy cũng nói, cô ấy chỉ là đoán mà thôi, bởi vì lúc ấy mẹ nói cũng rất mờ mịt. Quan trọng hơn là, bây giờ tôi không
biết có thể tin được lời cô ấy nói hay không. Việc cấp bách trước mắt
tôi phải điều tra kỹ càng hai cái tên cùng với ngân hàng và công ty đầu
tư có ẩn giấu mối liên hệ nào không, đến lúc đó mới có khả năng chứng
thực tất cả.
Tôi khôi phục trấn định, thả mảnh giấy và tờ chứng nhận trở lại hộp trang sức, cầm chúng trong tay.
Hứa Bảo Sơn vẫn đang lặng im đứng một bên. Không hề gấp gáp chứng minh
với tôi cái gì, càng không hề mở miệng giải thích chuyện gì. Cũng chính
vì như thế, tôi mới không nhịn được đưa mắt đánh giá ông ta.
Đây là lần thứ hai, lần đầu tiên, là ngày hôn lễ, lúc ông ta gợi ý tôi
phải tiến hành tra rõ bối cảnh người hợp tác. Sự thật chứng minh, do bởi lời đề nghị ngay lúc đó của ông ta, mới khiến tôi sau mấy ngày điều
tra, phát hiện ông chủ đứng sau màn của Lion International chính là
Steven, lại tìm hiểu thêm nguồn gốc, mới biết được nguyên nhân chân
chính của hàng loạt hạng mục đang nguy cấp gần đây.
Mặc kệ tôi có hoài nghi cỡ nào, có không tình nguyện ra sao, nhưng bây
giờ tôi phải thừa nhận, ông ta lúc đó mục đích chính là cảnh báo cho
tôi, ông ta đang giúp tôi. Vậy còn lần này thì sao?
”Tôi cầm mấy thứ này đi,“ Tôi nhìn ông ta, ánh mắt không còn cừu hận,
ngôn từ không còn sắc bén, vô lễ nữa, “Đợi khi tôi tìm hiểu rõ ràng hết
mọi thứ, nếu thật sự kết quả như tôi kỳ vọng, tôi nghĩ, chúng ta có thể
ngồi xuống nói chuyện tử tế một phen.”
Ông ta gật đầu, thanh âm trước sau như một vững vàng ôn hòa: “Như vậy,
cậu sẽ không gây khó xử cho Lăng Tịch đứa nhỏ kia nữa chứ?”
Ông ta không nhắc đến thì thôi, một khi nhắc ngược lại làm thức tỉnh
tôi, tôi không vui hỏi ông ta: “Ông thật sự không biết cô ấy đi đâu?”
Ông ta lắc đầu, “Con bé viết cho tôi tờ giấy, tôi đã đưa cho cậu xem.
Con bé chỉ nói là phải đi, cũng không nói đi đến nơi nào. Tôi lo lắng
chính là, ngay bản thân con bé cũng không biết đi nơi nào, nó không có
chỗ để mà đi.”
Lòng tôi bỗng nhiên có tia đau đớn, tôi không muốn suy nghĩ nhiều là vì
sao lại đau lòng, lập tức cố ý dùng sự tức giận áp chế loại cảm xúc mới
nảy sinh này, “Tôi sẽ tìm được cô ta,“ Tôi lạnh lùng nói, “Cô ta cho
rằng như vậy thì đã huề nhau không ai nợ ai nữa sao? Chỉ như vậy là cô
ta có thể bỏ đi rồi sao?”
”Nó......” Hứa Bảo Sơn có chút sốt ruột, hiển nhiên muốn thay cô ấy lên tiếng, giải thích gì đấy.
Tôi không cho ông ta cơ hội này, cũng không quay đầu lại mà bước thẳng
ra khỏi phòng ngủ, lập tức xuống lầu rời đi. Tôi còn rất nhiều việc cần
”Con...... một chút cũng không hiểu rõ cô ấy.” Lòng tôi hỗn loạn, “Cô ấy dường như luôn ở những lúc con không hề chuẩn bị, làm ra những chuyện
ngoài ý muốn của con. Con không rõ rốt cuộc nên hận cô ấy hay là cảm tạ
cô ấy. Có lẽ, chỉ mình mẹ là chân chính hiểu rõ được cô ấy.”
”Không cần lại nghĩ nhiều vậy làm gì, Triết Tín.” Cha nói với tôi, “Cũng may cổ phần công ty không bị tổn thất. Cô ta đã đi rồi thì cứ đi. Ngày
mai con đến chỗ bác Ninh ký đơn ly hôn đi, sau này cô ta và Giang gia
chúng ta sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa.”
Tôi rất muốn nói không, nhưng chung quy lời vẫn không ra khỏi miệng. Tôi không biết hiện giờ đối với cô ấy tôi nên giữ thái độ gì mới xem là
công bằng, cũng không xác định được, tôi rốt cuộc có thật sự yêu cô ấy
hay không.
Trên bàn cơm, chị Chu hỏi tôi: “Có cần để cơm lại cho thiếu phu nhân không?”
Tôi lắc đầu: “Cô ấy hôm nay không về. Cha vợ tôi sức khỏe không tốt, cô ấy phải về nhà cha cô ấy chăm nom vài ngày.”
Chị Chu gật đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm nói một mình: “Bình thường cô ấy luôn giúp đỡ tôi trong bếp, hôm nay không về, thật đúng là thấy trống vắng.”
Tôi nhẹ buông đũa, nhìn vào chiếc ghế trống không bên cạnh. Buổi sáng,
cô ấy vẫn còn ở đây đùa giỡn với chị Chu, hiện giờ cô ấy đang ở đâu? Có
ăn cơm chiều hay chưa?
Trở về căn lầu riêng, tôi ngồi trong phòng khách, nơi này cũng có bóng
dáng Lăng Tịch. Một tuần trước, tôi lần đầu tiên lấy hết dũng khí thổ lộ tình cảm của tôi với cô ấy, đổi lại bị cô ấy cười nhạo, tôi còn nhớ rõ
sự lúng túng khó chịu của tôi lúc đó, nhưng mà tôi không cách nào phản
bác. Hứa Lăng Tịch a Hứa Lăng Tịch, nếu như anh ở trong mắt em là kẻ ác
liệt như vậy, tại sao em vẫn còn cố giúp đỡ anh chứ? Ngoại trừ nhân tố
vì mẹ anh, anh không tin em không có chút tình cảm nào với anh.
Tôi lên lầu vào của phòng cô ấy, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ là không còn có bóng dáng lãnh đạm, kiêu ngạo kia.
Tôi đến trước bàn trang điểm, tiện tay kéo ngăn bàn ra, hai tấm thẻ ngân hàng chiếu vào khóe mắt. Tôi cầm lấy nó, đây là phí tiêu dùng tôi cho
cô ấy, thế là cô ấy cũng không mang theo. Đồ ngốc này, ly hôn không cần
tài sản, trốn đi vậy mà cũng chẳng chịu mang theo thẻ rút tiền. Tôi bỗng nhiên ý thức được tôi ngược lại đang lo lắng cho cô ấy.
Đóng ngăn kéo lại, tôi ngồi xuống giường.
Vuốt ve ra trải giường, cảm xúc một mảng lạnh lẽo. Nơi này từng là chỗ
tôi hàng đêm ức hiếp khi dễ cô ấy, tôi nhớ lại sự tàn nhẫn của mình, nhớ lại nước mắt và đau đớn của cô ấy. Nếu nói, thời gian dài như vậy đến
tận bây giờ, cô ấy cố ý nhẫn nại vì đạt thành mục tiêu, như vậy đến phút cuối cùng, cô ấy lại vì sao mà buông tha tất cả?
Tôi nằm xuống giường, trên chăn gối vẫn còn lưu lại hương vị của cô ấy,
mùi hương rất nhạt rất nhạt, giống như cô ấy vẫn còn ở dưới thân tôi,
vẫn còn đang trong vòng tay tôi. Tôi từng vô số lần bắt buộc cô ấy thừa
nhận dục vọng của mình, nhưng chân chính cùng ngủ chung giường lại chỉ
đếm trên đầu ngón tay. Nếu nói lúc ấy tôi phát tiết dục vọng chính là
xuất phát từ sự phẫn hận và muốn nhục nhã cô ấy, mà không hề có pha trộn tí chút tình cảm nào, như vậy thì hiện tại, vì sao tôi vẫn như cũ hoài
niệm đồng thể mỹ lệ của cô ấy, vì sao dục vọng của tôi với cô ấy vẫn còn cháy rực?