Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 80 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


“Thả tôi đi, anh tìm lầm người rồi. Không phải tôi, không phải tôi!” Gương mặt Lăng Tịch lệ rơi đầy nhìn tôi khóc kêu.



Tôi nhìn cô ấy, muốn trấn an cô ấy, cô ấy cắn lên tay tôi nhưng tôi không hề biết đau.



”Tôi có thể trở về với anh, nhưng mà tôi có điều kiện, chờ khi Giang phu nhân hết bệnh rồi, anh để cho tôi rời đi.” Cô ấy bỗng nhiên lại nói với tôi, trong mắt ánh lên vẻ quyết tuyệt.



Tôi lắc đầu, làm sao có thể? Tôi còn muốn giữ lại em làm lợi thế cuối cùng, em là vương bài tôi đối phó cha và anh em.



Cô ấy cười lạnh, trào phúng nói: “Tôi cái gì cũng không phải, anh đang

lãng phí thời gian.” Lại nói tiếp: “Tôi muốn ly hôn với anh.” Nói xong,

cô ấy nhanh nhẹn rời đi.



Tôi hoảng hốt, đưa tay muốn nắm cô ấy lại, nhưng chỉ chụp vào khoảng không.



Đột nhiên bừng tỉnh, thì ra là một giấc mộng lung tung! Tôi cứ vậy mà ngủ ngay tại giường Lăng Tịch.



Không thấy buồn ngủ nữa, tôi châm một điếu thuốc, cảnh tượng trong mơ vẫn hiện rõ trong đầu.



Cô ấy từng không chỉ một lần ám chỉ với tôi, chẳng qua là tôi hoàn toàn

chưa từng để ý đến, hoặc là căn bản chính là cố ý miệt thị cô ấy.



Làn khói làm cho trước mắt trở nên mờ mịt, riêng suy nghĩ trong đầu lại

rõ ràng thông suốt trước nay chưa từng có, rất nhiều những thứ gây cảm

giác ẩn giấu mê hoặc, ngay tại thời khắc này càng lúc càng hiện lên rõ

ràng. Cô ấy kỳ thật từ lâu đã muốn rời khỏi tranh đấu giữa chúng tôi và

cha nuôi cô ấy, một lòng muốn ra đi thật xa.



Tôi không biết đến tột cùng là nguyên nhân gì khiến cô ấy thất vọng với

Trình gia, để cuối cùng thực hiện chuyện làm cho mọi người trở tay không kịp. Nhưng tôi nhận ra được rất rõ ràng, trong những ngày cô ấy ở cạnh

bên mẹ tôi, tất cả mọi việc cô ấy làm, đều là thật lòng thật dạ của cô

ấy, không còn mang theo bất kỳ mục đích hay động cơ nào khác.



Điểm này làm cho tôi rung động, cũng khiến tôi nảy sinh áy náy. Tôi từng giở chiêu bài trả thù, cho rằng tôi có làm chuyện tàn nhẫn gì với cô ấy cũng đều là chính đáng, đều là đúng lý hợp tình chẳng cần bị lương tâm

chất vấn. Nhưng hiện tại tôi đã không còn chắc chắn nữa. Quá khứ, tôi

không vì sự thống khổ của cô ấy mà mảy mảy có khoái ý nào, hiện giờ tôi

tự thẹn với mình đường đường là nam nhi mà lòng dạ lại không rộng rãi

khoan dung bằng một cô gái.



Tôi nhớ lại câu nói khác cô ấy từng nói, đúng vậy, thực hiện trả thù

trên mình một cô gái nhu nhược yếu ớt, thì còn tính là đàn ông gì, so

với hành vi cầm thú của cha con Trình gia có khác gì nhau? Tôi lẽ ra

phải nên quang minh chính đại đấu với bọn họ trên thương trường, dùng

thực lực bản thân chứng minh tất cả, chính là giống như hiện nay cứ vậy

mà làm.



Tôi may mắn rằng mẹ tôi không nhìn thấy được mọi chuyện đến tận hôm nay, bằng không bà nhất định sẽ hoàn toàn thất vọng đối với tôi.



Tôi dụi tắt tàn thuốc, chậm rãi đứng dậy, lại quét mắt nhìn một lượt

phòng cô ấy, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra. Hôm nay còn có rất nhiều chuyện

cần làm, rất nhiều vấn đề phải lần lượt giải quyết, tôi nghĩ, xem như

đây chính là bước đầu của việc tôi bồi thường lại cho cô ấy.



Chín giờ sáng, tôi đẩy cổng lớn chi nhánh ngân hàng đầu tư Kassapa nằm ở trung tâm nội thành phồn hoa, khách hàng bên trong không nhiều lắm,

thuần một sắc đều là người nước ngoài.



Tôi đi thẳng đến trước bàn quản lý bên hành lang đại sảnh.



Người quản lý trung niên đang dùng tiếng Đức lưu loát giải thích gì đó

với hai người nước ngoài đứng phía trước tôi, nhìn thấy tôi đứng cạnh

họ, ông ta mỉm cười nói với tôi một câu: “Xin vui lòng đợi.”



Tôi gật đầu.



Rất nhanh, hai người ngoại quốc kia mỉm cười gật đầu, hình như đang tỏ vẻ biết ơn, sau đó bước đi về phía quầy.



”Tiên sinh, xin chào.” Ông ta quay sang tôi, còn thật sự đưa mắt nhìn kỹ tôi một lượt, trên mặt hơi có chút vẻ sửng sốt, nhưng rất nhanh liền

khôi phục nụ cười chuyên nghiệp: “Xin chào, xin hỏi anh cần giúp gì?”

Giọng nói đúng mực không tự ti không kiêu ngạo, cũng không vì nhận ra

tôi mà có chút thay đổi nào.



Do bởi thái độ của ông ta, tôi đối với ngân hàng này sinh ra vài phần ấn tượng tốt.



”Tôi muốn được tư vấn, tình trạng kinh doanh quỹ đầu tư ủy thác ở hải

ngoại của ngân hàng, còn có, nếu hiện giờ tôi muốn thu hồi đầu tư, làm

thế nào có thể nhanh chóng nhất nhận lại được.” Tôi nhìn thẳng ông ta,

nhậm rãi nói.



Ông ta gật đầu, tỏ vẻ hiểu được ý tôi, nụ cười không chút thay đổi, xoay người từ trong chiếc tủ phía sau, lấy ra một cuốn sách nhỏ đưa cho tôi.



”Tiên sinh, tất cả những tài sản, sản phẩm do ngân hàng chúng tôi quản

lý bao gồm quỹ phát hành định kỳ, phương thức thao tác cũng đều giống

hệt như những ngân hàng khác trong nước. Hơn nữa, vì chúng tôi cung cấp

là thời gian thực trên mang lưới giao dịch toàn cầu, cho nên, chuyển

khoản nhận lại giao dịch lại càng thuận tiện và nhanh gọn hơn. Anh không cần lo lắng vấn đề bảo đảm an toàn, hệ thống giao dịch của chúng tôi
”Thấy tôi ý chí kiên quyết, hắn cũng không miễn cưỡng. Chỉ là từ đó về

sau liền xem tôi như bạn bè. Mặc dù như thế, tôi vẫn như cũ rất lo lắng, hết sức cố gắng muốn cùng hắn thoát ly quan hệ, lại càng không muốn cho bất luận một ai biết đến.”



”Dần dần, hắn cũng hiểu được tâm ý của tôi. Hắn từng tán thưởng, có bao

nhiêu người nghĩ muốn bấu víu quan hệ với hắn còn không kịp, ngược lại

tôi thì tự mình tránh né. Cuối cùng hắn đồng ý với tôi, dựa theo ý tôi

không để quá nhiều liên hệ đến tôi, nhưng chỉ cần tôi cần đến hắn, thì

nhất định phải báo cho hắn một tiếng.”



”Quả nhiên, kể từ đó về sau, trừ ngày lễ tết, hắn sẽ gọi điện cho tôi,

hơn nữa còn đưa quà cáp đến thì không xuất hiện nữa. Nhưng mà tôi cũng

không hề nhận lấy, những món quà kia đều trả lại cho người mang đến cầm

về. Cứ như vậy qua nhiều năm, sau đó trong một lần gọi điện thoại, hắn

biết vợ tôi đang mang thai, mà hắn cũng nói với tôi vợ hắn cũng đang

mang bầu đứa con thứ hai, dự tính ngày sinh sớm hơn chúng tôi hai

tháng.”



”Hắn không để ý cự tuyệt của tôi, cố tình làm thẻ khám bệnh của vợ tôi

và vợ hắn cùng trong bệnh viện phụ sản tốt nhất thành phố, mỗi lần đều

rất tốt bụng phái lái xe đến đưa chúng tôi đến bệnh viện khám thai, ban

đầu còn muốn thay chúng tôi trả chi phí khám nhưng bị tôi quyết từ chối

mới từ bỏ. Lúc vợ tôi mang thai đến tháng thứ tám, do vô ý té ngã mà bị

sinh non, khi tôi đưa được vợ tôi đến bệnh viện, đứa nhỏ đã chết trong

bụng mẹ rồi, cuối cùng phải dùng phương pháp mổ phá thai đưa đứa trẻ ra

ngoài. Khi đó vợ chồng chúng tôi đau lòng như muốn chết. Vài ngày sau vợ hắn thuận lợi sinh được một đứa bé gái.”



”Thấy chúng tôi thương tâm như vậy, Trình Quan Bác nói với chúng tôi,

con gái của hắn chính là con gái chúng tôi. Tôi vốn tưởng hắn nói vậy

chỉ để an úi chúng tôi. Nhưng không ngờ hắn thật sự mang con gái giao

cho chúng tôi. Tôi sao có thể nhận được chứ? Nhưng mà vợ tôi khi ấy bị

chịu đả kích nặng, có chút hồ đồ. Vừa thấy đứa trẻ nhỏ xíu, thì chẳng

chịu buông tay. Hơn nữa Trình Quan Bác quyết tâm đã định, không cho

chúng tôi cự tuyệt, chúng tôi mới đồng ý thay hắn nuôi nấng con gái. Lúc ấy tôi nghĩ, chờ đứa nhỏ trưởng thành, vẫn phải nói cho nó biết cha mẹ

ruột chân chính của nó là ai.”



Nghe đến đó, tôi đã hiểu được nguyên do Hứa Bảo Sơn thu dưỡng con gái

Trình Quan Bác. Tôi càng nguyện ý tin tưởng, Trình Quan Bác hoàn toàn là xuất phát từ lòng riêng, sợ chúng tôi trả thù, mới cố ý lấy cớ này giao đứa bé cho Hứa Bảo Sơn nuôi lớn, hắn nghĩ rằng có như vậy thì con gái

hắn mới an toàn. Nhưng mà thế thân Hứa Lăng Tịch là như thế nào mà có?



”Từ đó về sau, chúng tôi liền toàn tâm toàn ý nuôi nấng tiểu Lăng Tịch,

cho đến lúc con bé được năm tuổi, vợ tôi qua đời. Trước lúc đó, tôi đã

bắt đầu sáng lập công ty riêng của mình, lúc ấy Trình Quan Bác nhất định muốn cung cấp tài chính cho tôi, nhưng tôi đều từ chối. Sau khi vợ tôi

qua đời, tôi vừa phải xây dựng sự nghiệp, vừa phải chăm sóc đứa trẻ, khó tránh hai đầu đều làm không tốt. Vào lúc đó, Trình Quan Bác liền đề

nghị, để đứa bé đến Mĩ, hắn chu cấp tài chính nuôi nó. Khi đó bọn họ

cũng đã di dân sang Mĩ, tôi nghĩ bọn họ vẫn nhớ đến con gái mình, sợ tôi một mình không chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, vì thế tôi đồng ý.”



”Tất cả mọi chuyện Lăng Tịch ở Mĩ đều do bọn họ một tay sắp xếp, từ đó

về sau tôi chỉ là cha nuôi trên danh nghĩa của con bé, chỉ lúc năm mới

hoặc sinh nhật con bé tôi mới được Trình Quan Bác an bài đến Mĩ thăm

nó.”



”Hai mươi năm liền như vậy trôi qua. Sau đó chính là cậu nhắm vào công

ty tôi, khiến tôi mắc nợ khắp nơi. Sau đó nữa, Trình Quan Bác bỗng nhiên gọi điện cho tôi, nói cậu đã tra ra được trường Lăng Tịch đang học ở

Mĩ, nói cậu uy hiếp buộc nó chỉ có về nước mới có thể cứu được tôi và

Hứa thị.”



Không sai, lúc ấy tôi xác thực tra được thân thế bí mật của Hứa Lăng

Tịch, hơn nữa tra được địa chỉ ở Mĩ của cô ấy. Nhưng mà Hứa Lăng Tịch đó cũng đã là một thế thân rồi.



”Trình Quan Bác nói, hắn sẽ phái người đưa con gái trở về. Tôi ngăn cản

hắn, hắn căn bản không nghe. Nhưng Hứa Lăng Tịch được đưa trở về, căn

bản không phải là người mà tôi đã từng nuôi dưỡng, tôi nói như vậy, cậu

có thể hiểu chưa?” Hứa Bảo Sơn nhìn tôi, tôi gật đầu.



”Sau lại này Lăng Tịch nói với tôi, con bé là cô nhi, lúc nó bệnh sắp

chết ở cô nhi viện, do Trình Quan Bác cứu nó, hơn nữa còn nhận nuôi nó.

Để nó làm thế thân cho tiểu thư. Lúc này tôi mới hiểu được mục đích

Trình Quan Bác đưa nó trở về. Tôi đương nhiên càng thêm phản đối, tận

tình khuyên can đứa nhỏ này. Nhưng mà Lăng Tịch một lòng muốn báo đáp ơn dưỡng dục của Trình gia. Nó cố ý muốn đối mặt cậu, tôi căn bản ngăn

không được.”



”Những chuyện sau đó, cậu đều biết rõ. Triết Tín, Lăng Tịch nó tuy rằng

lúc đầu muốn báo đáp ân tình Trình gia, có mục đích riêng tiếp cận cậu,

nhưng khi nó vô tình biết được chuyện của em gái cậu, nó đã rất hối hận. Chuyện hôm nay nó làm, tất cả cậu cũng đã thấy đấy, nó không hề giúp đỡ người làm chuyện ác. Như vậy chẳng lẽ cậu không thể tha thứ cho nó sao? Vẫn còn muốn tiếp tục truy cứu ư?”



Tôi có hơi giật mình, “Cô ấy làm sao mà biết được? Cô ấy kể với ông ra sao?”



”Tôi cũng không rõ, nó không nói cụ thể với tôi làm sao mà biết. Nhưng

mà nó rất thống khổ, con bé nói nó muốn rời khỏi nơi này, rời xa hết tất cả.”



Những lời này dường như rất quen thuộc, tôi nhớ lại khi cô ấy chạy trốn

bị bắt trở về như phát bệnh tâm thần, là thời điểm đó, cô ấy đã biết hết tất cả sao?