Ám Chiến Tâm Huyền
Chương 81 :
Ngày đăng: 00:59 22/04/20
Tôi nhìn chằm chằm làn khói lượn lờ trong tách trà trước mặt trầm ngâm không nói, trong lòng thực loạn, không rõ là tư vị gì.
”Triết Tín, lời tôi cần nói đều đã nói hết, tôi rất muốn thay Lăng Tịch
cầu khẩn cậu, hãy buông bỏ thù hận đi. Thù hận nhiều lúc chính là con
dao hai lưỡi, thời điểm cậu tổn thương người khác, kỳ thật cũng là đang
gây khó khăn cho chính mình. Kẻ làm chuyện ác, đều có nhân quả báo ứng.
Kể như Trình Quan Bác, tôi tin rằng bao nhiêu năm qua cho tới nay, hắn
ta chưa chắc đã có ngày nào ngủ được an giấc, chính con gái ruột của
mình phải giấu tên đổi họ sinh sống tại nhà người thân, ngoài gia đình
ra, chẳng những phải xa rời những niềm vui, mà còn phải bị vây trong run sợ đề phòng lo lắng. Những thứ này trong mắt tôi, chẳng phải đó chính
là một loại trừng phạt hay sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Hứa Bảo Sơn, khuôn mặt ông hiền lành, ánh mắt lộ ra sự cơ trí và độ lượng.
”Bác....Hứa,“ Tôi thấp giọng gọi ông ta, tiếng gọi này cần rất nhiều
dũng khí của tôi, đồng thời cũng chứa đầy lời xin lỗi của tôi, ông kể rõ từng chuyện trải qua, tôi tìm không ra được bất kỳ lý do nào để tiếp
tục chỉ trích ông, thù hận ông. Ông hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng
lương thiện, ông không có lỗi gì cả.
Nhìn vị lão nhân mái tóc đầy sợi bạc, tôi nhớ rất rõ, chỉ một năm trước
đây thôi, ông ấy ở nơi thái dương chỉ có vài sợi bạc. Chẳng qua một năm
thời gian, năm tháng sẽ không vô tình với ông ấy, người chân chính vô
tình chính là tôi.
”Cháu biết hiện tại nói xin lỗi đã quá muộn,“ Tôi khổ sở nói, “Cháu đã
bị thù hận làm cho đầu óc hôn mê, không điều tra cho rõ ràng, chỉ nhìn
vào hiện tượng ngoài mặt, mà đã.... gây ra không ít... chuyện có lỗi
với bác, bác chắc rất hận cháu?” Tôi gượng gạo bày ra nụ cười miễn
cưỡng.
”Lúc tôi biết nguyên nhân cậu làm như vậy, tôi đã không còn tức giận
nữa.” Ông từ từ nói, vẻ mặt lộ ra ánh nhìn của bậc chú bác yêu thương
thân thiết dành cho con cháu, “Tôi cũng từng làm cha, cũng từng trải qua nỗi đau điếng người của việc mất đi đứa con yêu. Tôi có thể hiểu được
cậu, thậm chí còn có cảm nhận của cha mẹ cậu trong sự việc đó. Tôi kỳ
thật càng hy vọng hơn là, làm sao để có thể giúp được cho cậu đấy, đứa
nhỏ.”
Tôi càng hổ thẹn: “Bác đã giúp cháu rồi, bác ám chỉ cháu, muốn cháu tra
rõ bối cảnh của người hợp tác, cháu mới phát giác Steven và Trình Bá Văn âm thầm giở trò quỷ.”
Ông ấy nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt mang theo đau đớn yêu thương: “Là
Lăng Tịch đứa bé đó. Là nó bảo tôi tìm cơ hội nhắc nhở cháu. Nếu không
phải nó nói cho tôi biết, làm sao tôi có thể nghĩ ra được bọn họ sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy hãm hại cháu?”
Lăng Tịch, lại là Lăng Tịch, cô ấy đến cùng đã giúp tôi mấy lần? Nội tâm tôi vì vậy cái tên đó mà đau đớn, vì cái tên đó mà không buông tha.
Tôi không thể lần nữa yếu đuối lựa chọn trốn tránh, tôi phải nên nhìn
thẳng vào khát vọng trong đáy lòng mình, tôi đã từng hoài nghi tình cảm
bản thân mình đối với cô ấy phần nhiều xuất phát từ áy náy và cảm giác
có lỗi, tôi cũng từng thử qua lừa gạt chính mình tự nói rằng, đối với cô ấy tôi không phải là yêu, chỉ có dục vọng muốn chiếm giữ của đàn ông.
Nhưng bây giờ tôi đã biết, tôi kỳ thật bất tri bất giác đã yêu cô ấy,
yêu sự thiện lương của cô ấy, yêu sự quật cường của cô ấy, yêu kiêu ngạo của cô ấy, yêu sự mềm dẻo của cô ấy.
”Bác Hứa, Lăng Tịch rốt cuộc đã đi đâu? Cô ấy có nói sẽ liên hệ với bác
không?” Tôi đáp lại ánh mắt nghi ngờ của ông ấy, lập tức giải thích:“Cháu từ lâu đã không còn hận cô ấy, bây giờ cháu rất lo lắng cho cô ấy. Cháu đã phái người đi mọi nơi tìm kiếm, nhưng thẻ tài khoản cháu đưa
cho cô ấy đã bị cô ấy trả lại, cô ấy không có tiền có thể đi đến nơi
nào?”
”Tôi cũng rất lo lắng cho nó. Con bé cái gì cũng không nói. Đứa nhỏ này
ngoài mặt thoạt nhìn rất yếu đuối nhu nhược, thật ra nội tâm bên trong
rất kiên cường. Nó đã quyết ý phải rời khỏi, bất luận có bao nhiêu khó
khăn to lớn, tôi tin chắc nó cũng không từ bỏ. Tôi hiểu được nó, nơi này có quá nhiều đau khổ đối với nó, những điều khó chịu khổ sở, nếu là tôi thì tôi cũng nhất định không muốn trở về.” Hứa Bảo Sơn thở dài, lại nhớ thương không nỡ, lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Lời ông ấy nói đã nhắc nhở tôi, khiến tôi nhớ đến lời nói ác độc của
Do chúng tôi là người trong cuộc mà vẫn duy trì im lặng, vì thế những
tin tức to nhỏ bay đầy trời. Rốt cục có người gan lớn phỏng đoán, Giang
thiếu phu nhân và người đứng đầu Trình gia hiện tại vốn là bạn cũ, nhìn
thấy nhà chồng sắp lâm vào bế tắt tài chính, thân là vũ khí của Giang
thị, Giang thiếu phu nhân lần này vẫn không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng
thuyết phục được Trịnh thị ra tay chi viện, mà chuyện chuyển nhượng cổ
phần lúc trước cũng thuận theo lý mà trở thành bằng chứng.
Miệng nhiều người xói chảy vàng, chuyện giả dối truyền ra nhiều thì tự
nhiên người tin tưởng cũng càng nhiều. Theo sau đó lại xuất hiện nhiều
tin đồn đãi rằng Giang thiếu phu nhân vì tỏ lòng biết ơn, đã tự mình đến Mĩ thăm Trình lão phu nhân.
Chúng tôi một mực giữ vững im lặng, càng làm tăng tính xác thực với quy tắc “Im lặng chính là thừa nhận“.......
Thời gian hai tuần nói ngắn không ngắn, nói dài những cũng đúng là trôi qua nhanh rồi biến mất.
Ngày mai chính là ngày 25, ngày mời họp đại hội đồng cổ đông. Thắng bại sắp công bố.
Nghiêm Đồng và Trầm Tùng Lực trong lòng đã có dự định, khí phách như mây ngồi đối diện tôi, thực hiện báo cáo sau cùng cho tôi.
”Trình thị bắt đầu một ngày trước còn chưa thực hiện hành động gì để làm sáng tỏ những tin đồn, Trình Quan Bác ba ngày trước đã tự mình quay về
Mĩ, nhìn thấy cuộc họp hội đồng cổ đông sắp tới, nếu không phải phía Mĩ
xảy ra tình hình khẩn cấp gì, lão ta làm sao lại bỏ về Mĩ trước?” Trầm
Tùng Lực nhàn nhã nói.
”Không sai. Bọn họ hiện tại chỉ sợ đang bận rộn ứng phó với nghi ngờ từ
phía Steven thôi, ngay cả thời gian làm sáng tỏ không không làm, rõ ràng chính là dồn hết tiền đặt cược vào cuộc họp hội đồng cổ đông ngày mai.” Nghiêm Đồng vui sướng khi người gặp họa nói theo.
”Đã bàn luận kỹ xong với các thành viên hội đồng quản trị rồi chứ?”
”Đều đã nói xong. Lúc này đây chính là cuộc chiến bảo vệ gia tộc, bọn họ tất cả đều hiểu đạo lý môi hở răng lạnh. Bọn họ sẽ dựa theo ý chúng ta, cùng thống nhất đối phó bên ngoài.”
”Hôm qua tòa án đã ban hành công văn xác nhận khoản tiền bồi thường hợp
đồng với Lion International, cũng đã chuyển tiền vào tài khoản tòa án
chỉ định, nhưng mà đối phương ngược lại lộ ra ý tứ muốn hòa giải.” Trầm
Tùng Lực mỉm cười nói, “Steven nhất định đang hối hận muốn chết, nếu
trước đây hắn ta thật tâm thật dạ cùng hợp tác với chúng ta, dựa vào nền tảng đầu tư chất lượng như Giang thị chúng ta, hắn ta có thể dễ dàng
tiến quân vào thị trường trong nước. Tôi nghĩ, hắn ta đồng ý giúp Trình
thị, hơn nữa còn đòi cổ phần của Giang thị từ Trình thị ý nghĩa cũng
xuất phát từ điểm này. Đáng tiếc hắn ta chọn sai đối tượng hợp tác, ngày mai, hắn ta sẽ phát hiện bản thân hoàn toàn bị Trịnh thị đùa giỡn.
Không chỉ thế hắn ta còn mất đi một bạn hàng làm ăn hợp tác tốt như
chúng ta vậy.”
”Thế thì, chúng ta có nên suy xét việc hợp tác lần nữa với Lion
International? Như vậy không phải càng đả kích Trình thị thêm trầm
trọng?” Nghiêm Đồng vòng vo đảo đôi con ngươi.
”Không được.” Tôi quả quyết phủ định,“Steven dù sao cũng là kẻ đi lên từ hắc đạo bên Mĩ, công ty trong tay nhất định không sạch sẽ. Giang thị
chúng ta luôn tuân thủ pháp luật, không thể để lại bên mình một tai họa
ngầm. Tôi đã đồng ý với mẹ tôi, Giang thị vĩnh viễn sẽ không cùng bất kì tổ chức ngầm nào hợp tác quan hệ, đồng thời sẽ không tham dự vào bất kỳ hạng mục nào trái pháp luật.”
”Chậc, nói rất đúng.” Nghiêm Đồng le lưỡi, vỗ ót cậu ta một cái: “Tôi suýt chút nữa choáng rồi.”
Tôi và Tùng Lực lắc đầu mỉm cười.
”Nghiêm Đồng, dự án mới của chúng ta chuẩn bị ra sao rồi?”
”Tài chính đã chuyển đến đúng nơi, những văn kiện cần chính phủ duyệt
cũng gần hoàn thành. Tất cả những đối tác hợp tác cũng đã hoàn tất mọi
khâu chuẩn bị. Ngày mai là có thể toàn diện khởi động.”
”Tốt,“ Tôi thở mạnh một hơi, “Ngày mai chúng ta toàn lực đường cùng phản kích.”