Ám Chiến Tâm Huyền

Chương 82 :

Ngày đăng: 00:59 22/04/20


Buổi sáng tám giờ năm mươi lăm phút, trong phòng hội nghị tại cao ốc Giang Thị.



Ánh sáng tràn đầy, nhiệt độ vừa phải.



Tôi điềm tĩnh nhìn toàn cảnh xung quanh, mười mấy người đang ngồi, không người nào chưa từng đem tâm lực cả đời mang ra dung hợp vào Giang thị

cùng chung phát triển, bọn họ hiện tại tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng

công sức bỏ ra và nhiệt tình của họ năm xưa, có ai dám nói rằng không hề khắc sâu dấu ấn nào trên con đường sáng lập và phát triển huy hoàng của Giang thị. Đối với sự lo lắng hãi hùng và áp lực cực lớn mà mấy ngày

trước họ phải trải qua tôi cảm thấy vô cùng có lỗi.



Tôi mang theo ánh mắt tỏ vẻ xin lỗi dừng lại trên từng khuôn mặt mỗi

người. Bọn họ cũng đáp lại tôi bằng ánh mắt tin tưởng và nụ cười thông

hiểu. Tôi biết, điều này công lao phải thuộc về Trầm Tùng Lực mấy ngày

trước đã dốc hết sức mình tỉ mỉ giải thích toàn diện. Nhưng tôi nhìn họ, trong lòng vẫn đầy cảm động, những điều này đều là nguồn gốc sức mạnh

không thể phá vỡ được của Giang thị.



Đúng chín giờ.



Trình Bá Văn mang theo luật sư xuất hiện trước cửa. Sự đúng giờ và dáng

vẻ mệt mỏi, vội vàng không cách nào che giấu được của hắn thật là chẳng

hài hòa chút nào. Nhìn ra được, nhiều ngày nay hắn đã phải mệt nhọc ứng

phó với nhiều người, nhiều việc khác rồi!



Những thành viên hội đồng quản trị khác đều lộ ra vẻ mặt chán ghét, đồng loạt thay đổi hướng nhìn. Tâm tình tôi yên tĩnh một cách kỳ dị, trong

lòng bình tĩnh, thản nhiên mỉm cười.



”Anh Trình, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây thế?” Tôi hơi hơi gật đầu nhìn

hắn, lấy y nguyên lời nói ngày hôm đó trả trở về, “Thật sự là khách quý

hiếm thấy nha.”



Trình Bá Văn mạnh mẽ thu lại vẻ lo âu, nghênh ngang bước qua chỗ trống

kế bên tôi chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt nhìn tôi như mũi dao nhọn nhúng

nước lạnh, “Triết Tín, không ngờ anh bây giờ còn có thể bình tĩnh như

thế. Nhưng mà cũng đúng, lẫn lộn thế nhân mắt thấy tai nghe thời gian

quá lâu, bản thân cũng sẽ mắc chứng vọng tưởng.”



Tôi nhướng mày, cười càng tươi hơn: “Anh Trình là chỉ những khoản tài

chính dự án và hạng mục đầu tư sao? Chuyện này còn phải đa tạ anh Trình

đã thành toàn. Nếu không phải Lion International một lòng muốn làm khó

chúng tôi, thì tôi vẫn chưa ý thức được thật ra bên cạnh mình còn có rất nhiều dự án đầu tư và đối tác đáng giá, về phần tài chính ấy mà, tôi

thật ra phải cảm ơn Lăng Tịch, tự nhiên cũng phải cảm ơn anh đã đưa cô

ấy đến bên tôi.”



Trình Bá Văn khẽ híp mắt ngay lập tức cười: “Tùy tiện anh muốn nói thế

nào cứ nói. Bảo Lăng Tịch là phúc tinh của anh, vậy thì cô ta cũng là

phúc tinh của tôi, bằng không hôm nay làm sao tôi lại ngồi được ở chỗ

này?”



Tôi ha ha cười, “Không biết anh Trình có nghe không câu cổ ngữ "Thành

cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà", "Lòng dạ đàn bà như kim đáy biển", vẫn

nên đừng tin tưởng quá vào các cô ấy mới tốt, nhất là với phụ nữ mà mình từng gây tổn thương.” Tôi lắc đầu tỏ ý thâm sâu khác.



Nụ cười Trình Bá Văn có chút cứng ngắc, trên mặt tuy rằng khinh thường,

ánh mắt rõ ràng có nghi ngờ, cuối cùng vẫn cứng rắn cắn răng nói: “Triết Tín, hôm nay tôi lại đây không phải muốn tham khảo với anh về phụ nữ,

đại hội cổ đông nên bắt đầu chứ?”



Tôi hơi nghiêng đầu, cố ý nhìn thoáng qua đồng hồ, có chút bất đắc dĩ

nói: “Đã qua đi mất mười phút rồi. Anh Trình, thật sự không biết hôm nay anh tới đây có gì chỉ bảo, nói theo cấp bậc lễ nghĩa, tôi không nên ra

lệnh đuổi khách. Chỉ là, dựa theo quy tắc, chuyện nội bộ hội đồng cổ

đông công ty, cũng là chuyện cơ mật trong công ty, hôm nay thứ lỗi tôi

thật sự không tiện giữ anh lại, hay là anh đồng ý đứng ngoài cửa chờ một lát nhỉ?”



Bộp! Trình Bá Văn cầm tập văn kiện trong tay đập mạnh lên mặt bàn,“Giang Triết Tín! Anh ít có ở đây giả vờ đi! Nếu tôi không có tư cách

tham gia hội đồng cổ đông hôm nay, vậy thì tất cả mọi người càng đừng

nói tới chuyện mời họp hội đồng cổ đông.” Hắn cuối cùng lộ ra vẻ mặt

tiểu nhân đắc chí kiêu ngạo, “Anh kéo dài lâu như vậy mới tổ chức họp

đại hội cổ đông, bây giờ còn định giả ngây giả dại luồn lách cho qua hay sao?”



Tôi ngầm một tia cười lạnh, tràn đầy đùa cợt nói: “Quả nhiên lẫn lộn thế nhân mắt thấy tai nghe thời gian quá lâu, bản thân cũng sẽ mắc chứng

vọng tưởng. Anh Trình chắc không thật sự nghĩ rằng anh đã trở thành đại

cổ đông lớn nhất Giang thị chứ?”



”Anh hiện tại rõ ràng chính là con vịt chết mà còn mạnh miệng, không

chịu nhìn thẳng vào thất bại thôi. Triết Tín, cần gì phải vậy? Thương

trường như chiến trường, anh cũng chả phải là thằng nhóc mềm yếu mới

bước ra đời, còn cần tôi phải dạy cho anh đạo lý này sao? Tuy nói thắng

bại là chuyện thường tình của nhà binh, nhưng nếu như thật sự có điều

luẩn quẩn trong lòng nghĩ không thông, đại khái có thể cắn răng một cái, duỗi chân một cái, mắt nhắm lại, chẳng phải gì cũng đều trôi qua ư. Cần chi phải ở đây càn quấy, chẳng phải sẽ chậm trễ thời gian mọi người

sao? Luật sư Hồ, đưa văn kiện chúng ta cho anh Giang xem đi.” Trình Bá

Văn cũng không yếu thế, ác ý nói.



Luật sự bên cạnh hắn quả nhiên đón lời nói: “Chủ tịch Giang, đây là hồ

sơ chúng tôi mang đến.” Ông ta lấy bìa cứng hồ sơ trên bàn cầm vài tờ

giấy trong đó đưa cho tôi xem.



”Mấy trang này là những giấy tờ chứng minh rõ ràng chúng tôi đã mua bán

xong cổ phiếu Giang thị ở thị trường cấp hai, phần này chính là bản gốc

văn kiện chuyển nhượng cổ phần mà Giang thiếu phu nhân đã ký. Trước mắt

Trịnh thị xác thực đã là đại cổ đông lớn nhất Giang thị.” Ông ta từng

trang lật cho tôi xem.



”Luật sư Hồ,“ vẻ tươi cười của tôi không hề có chút giễu cợt nào, mà chỉ đơn giản mang theo ý tứ xin chỉ bảo hàm xúc: “Tôi muốn được xin tư vấn

chút ít, bên chuyển nhượng nếu như trước sau ký tên vào hai phần văn

kiện có cùng ý nghĩa giống nhau cho hai bên thụ hưởng khác nhau, như

vậy, y theo pháp luật hiện hành, nên phán định thế nào nhỉ?”



”Chuyện này......” Vị luật sư Hồ kia ngạc nhiên nghi ngờ nhìn tôi, bất giác không có câu trả lời thuyết phục.



Tôi biết, cũng không phải ông ta tài nghệ không tốt, ngược lại, ông ta

am hiểu rất thành thạo những điều lệ tương quan. Ông ta đã đoán được hàm nghĩa trong câu hỏi của tôi, ông ta biết đáp án của ông ta sẽ làm cho

đương sự phía ông ta điên cuồng, vì thế, ông ta không nói nên lời.



”Giang Triết Tín, anh có ý gì?” Trình Bá Văn cũng không phải đứa ngốc,

hắn gắt gao trừng tôi, ánh mắt hung ác, không hề che giấu tia nguy hiểm

lóe ra.



Tôi thực vô tội buông tay, “Anh Trình, tuy tôi cũng cho rằng, Lăng Tịch

lần này vui đùa hơi quá lớn, lại có chút hơi quá đáng, nhưng mà,“ Tôi

thẳng tắp nhìn gần hắn, dùng giọng điệu nghiêm khắc mà không hề tha thứ

chất vấn tiếp tục nói: “Thực hiện việc này trả thù đối với kẻ đã nhục

nhã cô ấy, thương tổn cô ấy, tôi ngược lại cho rằng lần trừng phạt này

rất nhẹ nhàng!”



”Không thể nào, không thể nào!” Vẻ nhã nhặn của Trình Bá Văn mất hết, cơ hồ nhảy dựng lên: “Mày gạt tao! Giấy tờ đâu? Giấy tờ mày nói đâu? Là

mày không cam lòng kết quả như vậy, cho nên sau đó mày bắt ả, ép ả ký

thêm lần nữa cho mày, có đúng không? Mày đã đưa ả chạy trốn đi đâu rồi?”



Tôi không nhanh không chậm đưa một ánh mắt cho Ninh Thế Hoa đang đứa

phía bên trái, ông từ trong cặp hồ sơ trước mặt của mình lấy ra hai tập

văn kiện bản gốc, đứng dậy vòng qua, chỉ cho luật sư Hồ xem: “Bản này

chính là văn kiện ngày đó Giang thiếu phu nhân ký nhận quyền thừa kế.

Đồng thời, cô ấy ngay lập đức cũng ký vào hợp đồng chuyển nhượng, chính

là bản này. Nếu các người hoài nghi thiệt giả với bút tích và ngày

tháng, chúng tôi nguyện ý nộp hồ sơ lên bộ phận có liên quan tiến hành

xác minh.”



Luật sư Hồ rất nghiêm túc đối chiếu kiểm tra chữ ký trên bản hợp đồng

trong tay Ninh lão và chữ ký trong bản hợp đồng của ông ta có đồng nhất
không thấy, trang phục Lăng Tịch hiện tại, ngay cả tôi cũng cảm giác

thấy xa lạ, huống chi, cô ấy nhất định rất ít ra khỏi cửa.



”Vậy con ăn cơm ở đâu?”



”Bên kia có phòng bếp nhỏ, con sẽ mua chút thực phẩm ăn liền, tự mình

làm. Cha, người uống chút nước nhé?” Lăng Tịch đứng lên đi vào cái cô ấy gọi là phòng bếp, vài giây sau bưng ra một ly nước. Chỉ có một ly.



”Cha, mời cha uống nước. Trên đường có mệt không ạ?”



Hứa Bảo Sơn đưa mắt nhìn tôi một cái, tôi bất đắc dĩ cười gượng gạo.

Lăng Tịch vẫn là hận của tôi, căn bản xem tôi trở thành không khí. Cô ấy tất nhiên đoán được tôi phái người tìm được cô ấy, mà ngay cả hỏi cô ấy cũng chẳng buồn hỏi.



”Lăng Tịch, Triết Tín nó rất là nhớ thương con. Chúng ta vừa nhận được

tin của con, ngay lập tức bay qua đến.” Hứa Bảo Sơn có tâm nhắc tới tôi.



”Lăng Tịch,“ Tôi lập tức nói,“...... Thực xin lỗi.”



Tôi dường như chỉ biết nói câu này với cô ấy.



”Vị tiên sinh này, tôi không phải tên Lăng Tịch,“ Lăng Tịch nói tới đây, có hơi xin lỗi quay đầu nhìn Hứa Bảo Sơn, sau đó lại lạnh lùng đối mặt

tôi: “Tôi họ An, tôi tên là An Nhược Ngọc.”



Tôi sửng sốt một lát, rất nhanh liền hiểu được, đây là tên thật của cô ấy.



”Cha, con..... đã không còn là con của ban đầu rồi, không, con muốn

nói, con hiện tại mới chân chính là con, cha có thể hiểu con không?”



”Cha hiểu được, cha hiểu được, con gái.”



Long tôi chìm xuống, tôi đã hiểu được ý của cô ấy.



”Lăng......, cô An, tôi có thể nói mấy câu với cô không?” Tôi vốn không

nghĩ gấp gáp như vậy, định rằng sẽ từ từ, nhưng mà thái độ của cô ấy làm tôi kinh hoàng, tôi chờ không nổi nữa.



”Con gái, con hãy nói chuyện với nó đi. Cha vào phòng bếp nhìn xem.” Hứa Bảo Sơn gật đầu với tôi, đi vào phòng bếp.



”Anh muốn nói cái gì?” Giọng điệu bình thản mà xa cách, “Tôi không biết chúng ta còn có gì có thể nói.”



”Anh với tất cả những chuyện đã gây ra cho em cảm thấy thật có lỗi. Còn

có anh muốn cám ơn em vì mọi chuyện đã làm giúp cho Giang thị chúng ta.”



Cô ấy tựa hồ nhẫn nại một chút, mới thở dài nói: “Anh không nhắc tôi tất cả đã qua không được sao? Tôi nói với anh lần cuối cùng nữa, tôi tên An Nhược Ngọc, tôi và anh không có quan hệ gì cả, trước kia.... không có,

về sau càng không có.”



”Lăng Tịch,“ Tôi không hề trốn tránh, tôi nhìn thấy cô ấy xoay người

không muốn nhìn tôi nữa, nhưng tôi kiên trì nói tiếp, “Em trở nên kiên

cường, anh rất vui mừng. Anh vẫn thường xuyên lo lắng em sống không tốt, vẫn lo lắng cơn ác mộng này sẽ dây dưa đuổi theo em. Anh chỉ muốn sám

hối với em, anh mong được em khoan thứ. Chân chính khoan thứ.”



Cô ấy lặng im trong chốc lát, thản nhiên nói: “Nếu tôi nói, tôi không hề hận anh, có phải anh có thể buông bỏ cảm giác tội lỗi hoặc cảm giác áy

náy bứt rứt? Nếu như vậy, tôi có thể nói cho anh biết, tôi không hận

anh. Từ một khắc tôi rời đi bắt đầu, tôi cũng đã được giải thoát rồi.”



”Thật sự giải thoát rồi sao?” Tôi không tin. Thương tổn này đau đớn bi thảm như vậy, nói giải thoát là có thể giải thoát sao?



”Đúng vậy.” Cô ấy khoanh tay ôm lấy mình, “Tôi biết anh sẽ không tin. Bây giờ tôi có thể nói rõ ràng với anh.”



Cô ấy chậm rãi xoay người lại, đôi mắt nhìn tôi có sự thâm trầm bi ai:“Thương tổn anh gây cho tôi, chính là gia tăng trên cơ thể tôi, theo

thời gian trôi qua, vết thương gì cũng đều khép miệng. Nhục nhã anh làm

với tôi, vào lúc ấy xem ra thì rất khó chịu, nhưng mà động cơ của tôi

cũng chẳng đơn thuần, cho nên tôi xem như đó là bản thân mình phải nhận

lấy. Nói như vậy anh có thể hiểu chưa? Chúng ta huề nhau. Anh không cần

lại thấy áy náy, mà tôi cũng không còn nợ gì anh cả.”



”Như vậy, chúng ta có thể một lần nữa bắt đầu không? Anh sẽ yêu thương em thật lòng thật dạ.”



Cô ấy nở nụ cười, là một nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Anh thật sự buộc tôi

phải chính miệng nói ra hay sao? Tôi quả tình không biết anh rốt cuộc là tàn nhẫn với tôi, hay là tàn nhẫn với chính bản thân mình. Được rồi,

tôi có thể cho anh biết,“ Cô ấy hít thở sâu nói: “Tôi chưa từng nảy sinh bất kỳ tình cảm nào với anh, cho dù chỉ một tia tình cảm. Tôi yêu là

Trình Bá Văn.”



Cơ thể của tôi cứng lại rồi.



Tầm mắt cô ấy bịt kín một tầng nước, nhưng cô ấy cố gắng khắc chế bản

thân, có chút run rẩy nói: “Ngày đó, chuyện hắn nói đều là sự thật.

Video trên mạng cũng là sự thật. Tôi lúc ấy toàn bộ đều là cam tâm tình

nguyện. Nhưng mà chính anh đã kết thúc giấc mộng của tôi, không, phải

nói là anh đã làm cho tôi trở nên thanh tỉnh. Tôi từng vì thế mà thống

hận anh, nhưng mà giờ đây, tôi cảm tạ anh. Yêu một người không yêu mình

là chuyện đau khổ đến nhường nào. Tôi hiện tại đã hiểu rõ, cũng đã buông xuống. Tôi hy vọng anh cũng có thể hiểu được, chúng ta cái gì cũng

không có, có thể quên đi đau khổ là một hạnh phúc. Xin anh đừng lần nữa

lấy bất kỳ phương thức gì để nhắc tôi nhớ lại, cũng không nên nhắc bản

thân mình nhớ lại.”



Tôi đột nhiên cũng có cơn xúc động muốn rơi lệ: “Chẳng lẽ em dám nói,

bây giờ em nói những lời này, không có chút xíu quan tâm anh sao?”



Cô ấy im lặng không nói, sau đó lắc đầu: “Người khi đang chờ mong bất kỳ điều gì đấy, đều hướng đến phương diện tốt mà suy nghĩ, tôi cho rằng,

anh hiện giờ cũng là đang hiểu lầm mà thôi. Tôi chỉ đang trần thuật sự

thật, không định ám chỉ anh cái gì cả.”



”Anh hiểu rồi.” Từng có lúc tôi vì bản thân mình không rõ yêu cô ấy hay

không mà giãy dụa, rốt cục hạ được quyết tâm, thì ra là chỉ mình tôi một bên tình nguyện. Đây là giáo huấn cuộc sống dành cho tôi. Yêu phải nên

không có bất kỳ tư tâm tư lợi nào, mà ngược lại mỗi lần chỉ nghĩ đến cảm thụ riêng mình, thì sẽ không được đến hạnh phúc chân chính.



”Cha,“ Lăng Tịch đi vào phòng bếp, “Con làm vài món cho cha ăn nhé. Cha hãy nghỉ ngơi đi, con sẽ rất nhanh làm xong.”



”Được.” Hứa Bảo Sơn quay lại.



Tôi vẫn như cũ ngơ ngác đứng một chỗ, ông ấy vỗ vỗ bả vai tôi, thấp

giọng nói: “Triết Tín, ta biết trong lòng cậu rất khó chịu. Nhưng mà,

Lăng Tịch con bé rốt cuộc đã buông bỏ được đau khổ, chúng ta.... hãy

chúc phúc cho nó đi.”



Đơn giản ba món một canh, Lăng Tịch bưng lên một khay trà, mỉm cười nói: “Cha, con chúc cha khỏe mạnh trường thọ. Chúc mọi người buông bỏ hết

mọi chuyện, từ nay về sau quay lại làm con người thật của mình.”



Tôi ngửa đầu uống hết, chua sót từ trong lòng bắt đầu.



Lăng Tịch tiễn chúng tôi tới cửa.



Hứa Bảo Sơn nói: “Nhược Ngọc, bác Hứa hy vọng con sống cuộc sống vĩnh viễn vui vẻ.”



Lăng Tịch ôm lấy Hứa Bảo Sơn, “Cám ơn. Bác Hứa.”



Tôi chỉ là thật sâu nhìn chăm chú, có lẽ đây là lần cuối cùng.



Khuôn mặt thanh tú, nhạt phai vẻ ngây ngô và yếu ớt, xinh đẹp động lòng người như thế, lại không thuộc về tôi.



Yêu cô ấy, chính là làm cho cô ấy hạnh phúc.



Buông tay, chính là cách tôi yêu cô ấy.



-- Toàn Văn Hoàn --