Âm Đại Nhân

Chương 7 :

Ngày đăng: 01:33 22/04/20


“Đổi đời, đổi đời, đổi đời rồi!” Minh Tú hai mắt rưng rưng, nắm chặt vai Kì Kì lắc mạnh.



“Bạn yêu, chúng ta đổi đời rồi!”



“Xảy ra...... Đã xảy ra chuyện gì? Cậu, cậu dừng lại đã!” Kì Kì vừa mới về lại vị trí, đã bị cô ấy lắc đến váng đầu.



Minh Tú dùng sức ôm lấy cô. “Kì Kì thân yêu, chúng ta rốt cục thoát khỏi bộ quan hệ xã



hội rồi! Bắt đầu từ tuần sau chính thức là người của bộ hành chính! A A!”



“Cái gì......” Kì Kì ngơ ngác nhìn cô ấy, không dám tin vào lỗ tai mình.



Cô chỉ đi sang bên biên tập mĩ thuật nói chuyện một chút về bản hình mà thôi, vì sao khi trở về thế giới đã thay đổi rồi?



“Hội nghị chủ quản đã ra quyết định, chính miệng Âm đại nhân chỉ thị!” Minh Tú vạn phần kích động.



“Âm đại nhân? Muốn đổi chúng ta sang bộ hành chính?” Cô giống như vẫn chưa thể tin được.



“Hơn nữa Âm đại nhân còn nói lập tức làm, cho nên trễ nhất là tuần sau chúng ta có thể làm môn đệ của quản lý Kỉ tốt bụng, đổi đời, đổi đời rồi!” Minh Tú cảm động đến sắp khóc.



Ánh mắt Kì Kì sáng ngời.



“Đổi ngành, đổi ngành, chúng ta giải thoát rồi!”



Hai người ôm nhau liều mình thét chói tai.



Những đồng nghiệp khác trong bộ quan hệ xã hội bắt gặp cảnh này của hai cô, hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của hai người.



“Ai, hai người thì tốt rồi, chúng tôi vẫn phải kiếm ăn dưới tay Mã Cảnh Đào phiên bản nữ đây này.” Tiểu Tử vừa thích vừa ngưỡng mộ nói.



“Yê, yê, yê!” Hai cô gái vẫn tiếp tục điên cuồng xoay tròn.



Mã Cảnh San tự khai xong biến mất đâu không thấy, hai người mới dám ồn ào như vậy.



Gần đây mỗi ngày đi làm đều phải đấu tranh dữ dội, nghĩ đến vào công ty phải đối mặt với Mã Cảnh San gây khó khăn, ngay cả rời giường cũng không muốn rồi. Không nghĩ tới, từ giờ trở đi tất cả liền giải thoát!



Kì Kì đột nhiên buông Minh Tú chạy ra ngoài.



“Gì, Kì Kì, cậu muốn đi đâu?”



“Tớ có việc!” Cô hưng phấn thần thái tỏa sáng.



Bóng dáng như bươm bướm chạy vội tới tầng 21, Trương Hiểu Tâm vừa thấy hai mắt cô ngập nước, cười chỉ vào bên trong, Kì Kì cũng không khách khí với cô ấy, trực tiếp đi vào.



Âm Nhạc đang dùng bluetooth nghe điện thoại, bóng dáng thon gầy chậm rãi đi lại trong phòng.



Gương mặt Kì Kì sáng chói lóa, chờ anh nói chuyện xong, liền rầm rầm lập tức vọt tới trước mặt.



“Hiện tại em là người của bộ hành chính đó!”



Âm Nhạc lắc đầu, chiếc bút trong tay đánh vào trán cô một cái.
Minh Tú chỉ tốn 5 phút liền hiểu được đạo lý của Âm đại nhân.



Hóa ra tổ biên tập sau khi đưa về bộ hành chính, người muốn điều động tổ biên tập liền trở thành chuyện khóa ngành. Mà loại chuyện “Khóa ngành” này, có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp.



Phương pháp rất đơn giản, chính là người ở bộ quan hệ xã hội nếu có cần bản thảo gì, chỉ cần gọi điện thoại lên, được người ta gật đầu trực tiếp nói OK là xong – người này thường là Kì Kì quá mức tốt bụng.



Còn phương pháp rất phức tạp, chính là tổ biên tập yêu cầu bọn họ viết công văn trước, trình lên cho Mã Cảnh San kí, Mã Cảnh San kí xong đưa cho quản lý Kỉ kí, quản lý Kỉ kí xong lại chỉ thị xuống, sau khi tổ biên tập nhận được chỉ thị mới được viết.



Không chỉ có như vậy.



Sau khi viết xong, theo lý phải đưa đầu lĩnh nhà mình xem qua, đầu lĩnh xét duyệt thông qua lại đưa cho bộ quan hệ xã hội, bộ quan hệ xã hội lại chuyển cho chuyên viên liên quan. Quy trình này bình thường có thể mất vài giờ đến vài ngày, còn phải xem rõ hành trình của mấy chủ quản ngành mà định – người này thường là Minh Tú mặt đen.



“Moa ha ha ha, cậu đừng nói tớ làm khó dễ cho cậu. Ngẫm lại mà xem trước kia chúng ta bị chỉnh có bao nhiêu thảm, hiện tại thật vất vả mới chuyển người được.” Bình thường Minh Tú sẽ cảm khái như vậy trong điện thoại, “Cậu đi báo cáo, nói thẻ tiến độ đưa cho bộ công văn, Mã Cảnh San tuyệt đối không thể làm gì cậu. Nếu không nữa, thì nói ở đầu ngành chúng ta là được.” (aoi: đoạn này liên quan đến mấy từ chuyên ngành kh biết…mọi người thông cảm)



“Được rồi, dù sao cũng tính lên đầu các cậu.” Không phải chuyện cần mình gánh trách nhiệm, đây là vẻ mặt khác của ai đó hay giảng nghĩa khí.



Cứ như vậy, Mã Cảnh San bắt đầu phát hiện, bản thảo bộ quan hệ xã hội bọn họ cần bình thường đều sẽ ngâm rất lâu.



Đương nhiên bọn họ có thể tự mình viết, nhưng, đừng nói bản thảo tin tức không phải ai cũng am hiểu để mà viết, ngoài bản thảo tin tức còn có rất nhiều văn bản khác, lại càng không phải ai cũng có thể viết.



Hơn nữa, đây rõ ràng là công việc của tổ biên tập, vì sao không dùng bọn họ? Có ý kiến với bộ hành chính sao? Nếu phó tổng Âm biết sẽ mất hứng, quản lý Kỉ cũng sẽ mất hứng, cuối cùng bọn họ cũng không vui vẻ gì.



Nếu theo như mong muốn ban đầu của Mã Cảnh San, thuê phòng ngoài làm – thật xin lỗi, không có dự toán.



Công ty cũng không phải không có tổ biên tập, sao bộ quan hệ xã hội lại muốn tìm thuê bên ngoài? Muốn thì tự mình xuất tiền túi đi!



Cứ như vậy, bộ quan hệ xã hội muốn tìm tổ biên tập viết các thứ trở nên rất khó khăn. Hơn nữa nếu mấy phần đó Mã Cảnh San cần, bình thường công văn sẽ khó hiểu chạy mất mấy ngày.i



Tổ biên tập hai người kia có lẽ chỉ là hai cái đinh ốc nhỏ, nhưng một bộ máy lớn nếu muốn vận hành thông thuận, bình thường cũng chính là dựa vào những đinh ốc nhỏ đó.



Đến tận đây, Mã Cảnh San rốt cục phát hiện, cái gì gọi là “hậu hoạn vô cùng”.



Cũng rốt cục hiểu được, trước kia tổ biên tập còn ở bộ quan hệ xã hội tuyệt vời biết bao nhiêu.



Càng hiểu được, trăm ngàn lần không được đắc tội với Âm đại nhân, bởi vì, anh rất âm (âm hiểm, nham hiểm).



Cũng bởi vậy, hiện tại ở những nơi công cộng chị ta nhìn thấy Thẩm Kì Kì đều vô cùng khách khí, bởi vì chị ta phát hiện, Thẩm Kì Kì có vè đã bỏ qua chuyện kia. Nếu chị ta có gì cần, đều là Kì Kì nhanh nhẹn mau chân giúp chị ta, cho nên hiện tại cần bản thảo gì chị ta đều chỉ định bảo thư ký tìm Thẩm Kì Kì viết.



Có một lần chị ta đi công tác ở Nam Bộ, trở về mang theo đặc sản, thậm chí còn bảo thư ký mang một phần đến tổ biên tập, đây là chuyện trước kia Mã Cảnh San mắt cao hơn đỉnh tuyệt đối sẽ không làm.



Nếu mọi thứ có thể làm lại, tin tưởng Mã Cảnh San vĩnh viễn sẽ không nhắc đến chuyện loại bỏ tổ biên tập.



“Hóa ra là anh ấy......” Nghe Minh Tú nói xong, Kì Kì cúi đầu nói nhỏ.



“Cái gì?” Minh Tú hỏi cô.



“Không, không có gì.” Cô cười nhợt nhạt.



Trong lòng tê ngứa, có chút tư vị không nói nên lời trong lòng.