Âm Đại Nhân

Chương 8 :

Ngày đăng: 01:33 22/04/20


“A --”



Kì Kì nhảy cách kệ bếp hai bước, nhìn chằm chằm bồn rửa chén đang mở vòi nước ào ào.



Một bóng dáng cao lớn lập tức nhanh chóng tới cửa phòng bếp.



“Sao vậy?” Âm Nhạc cảnh giác hỏi.



“Trong bồn rửa chén của anh lại có con gián lớn như vậy!” Kì Kì hoa dung thất sắc, ngón tay chỉ cách thứ cách đó hơn 5 cm.



“Anh biết, sáng hôm nay đã thấy rồi.” Âm Nhạc bình tĩnh gật đầu.



“Em cho tới bây giờ chưa từng thấy qua con gián nào lớn như vậy......” Cô dừng một chút. “Anh nói sáng hôm nay nó ở chỗ này?”



“Ừ.”



“Vậy sao anh không đánh chết nó đi?”



“Nếu dám đánh, anh đã sớm đánh rồi.” Âm Nhạc nói rất hợp tình hợp lý.



“......” Kì Kì có một loại xúc động muốn triệu hồi “orz” tiên sinh.



Khó trách mới rồi anh cứ đứng bên ngoài không đi vào. Hiện tại ngẫm lại, hình như tối nay anh chưa vào phòng bếp lần nào.



“Em không phải sợ gián đấy chứ?” Âm Nhạc duy trì phong độ bình tĩnh của một đại tướng.



“...... Còn tạm, ghét hơn là sợ.”



“Ừ, vậy giao cho em.”



Âm đại nhân cẩn thận lui vài bước, sau đó rời khỏi hiện trường rất nhanh.



“......” Âm đại nhân sợ gián.



Kì Kì than thở, quyết định vẫn nên tự giải quyết thực tại một chút.



Kể từ lúc bắt đầu ra vào nhà anh, cô rốt cục hiểu được cái gì gọi là “Vỡ mộng là khởi đầu của trưởng thành”.



Cô vẫn cứ nghĩ bản thân đã tính là gia sự vô năng (kh biết làm việc nhà) rồi, không nghĩ tới nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Âm đại nhân chuyện gì cũng giành danh hiệu đệ nhất, bao gồm luôn cả “Gia sự vô năng” này.



Lần đầu tiên khi cô vào nhà anh, mở nắp máy giặt ra, thiếu chút nữa bị hun chết. Anh bỏ cả quần áo không được giặt vào bên trong, ngâm hơn một tuần lễ, sau đó liền quên luôn chuyện này. Cả một thùng nước ngâm được ra vị, cô nghi ngờ nếu giặt lại, thì đống quần áo kia có thể mặc được hay không.



Anh bình thường có thể áo mũ chỉnh tề như vậy, chỉ có thể cảm tạ cửa hàng giặt là Đài Loan cùng cửa hàng may phát triển mạnh mẽ.



Người đàn ông này thật sự siêu, cấp, lôi, thôi!



Không chỉ lôi thôi, còn vô cùng lười. Vậy nên bệnh đau dạ dày của anh không phải không có nguyên nhân.



Kì Kì cũng không trông cậy anh nấu ăn, nhưng cũng phải mua đồ ăn ở ngoài chứ?



Không! Đại gia anh nói, tan tầm đều là lúc tắc xe, còn phải dừng lại mua đồ ăn thì rất phiền toái, anh lười.



Về nhà, trong tủ lạnh không có đồ ăn linh tinh là bình thường, bởi vì đi dạo mua sắm cũng rất phiền toái, cho nên bình thường anh pha chén yến mạch hoặc cà phê cho xong.



Với cái loại tính trơ này của anh, có thể bình an sống đến từng này tuổi quả là tổ tông tích đức!



Bởi vì như thế, vốn chính là một lần ngẫu nhiên đưa móng giò, liền biến thành bà quản gia hàng ngày, sau đó Kì Kì phát hiện thời gian dây dưa ở nhà anh ngày càng nhiều, kĩ năng việc nhà cũng ngày càng tiến bộ......



Đợi đã!



Trong đầu cô vụt qua cái gì đó, hình như có liên quan đến làm việc nhà.



Hình như có ai đó nói gì đó.



Ừm...... Là ai nhỉ?



Quên đi! Nghĩ không ra.



Kì Kì lắc lắc đầu, nhận mệnh đi giết gián.



Kĩ xảo nấu cơm của cô vẫn không quá ổn, cho nên phần lớn món ăn vẫn dựa vào mẹ đại nhân quyên góp, cô phụ trách đun nóng cùng xào đĩa rau là được rồi.



Ba món ăn một món canh một bát cơm trắng thoải mái lên bàn.



Kì Kì một bên thu dọn kệ bếp, một bên gọi: “Anh vào lấy bát đũa đi!”



Tiếng tivi bên ngoài giảm một chút, vài phút sau, một người đàn ông xuất hiện ở cửa nhà bếp, vẻ mặt cẩn thận.



“Con, gián, chết, rồi.” Kì Kì không chịu nổi vỗ trán.



Âm Nhạc thở ra, sau mười mấy tiếng, rốt cục đã tiến vào vùng đất bị bỏ quên.



Vừa bước vào chuyện đầu tiên làm là mở tủ lạnh, lấy lon bia lạnh, mở ra uống một ngụm.



Kì Kì không nói gì nhìn vẻ mặt thư sướng của anh.



“Cám ơn em!” Anh thành khẩn gửi lời.



“......”



Thật sự là vỡ mộng mà!



Ngay cả Âm đại nhân cũng có lúc nhát gan yếu đuối như thế, Kì Kì đột nhiên cảm thấy mình thật mạnh mẽ.



Có thể do đã thấy cái dạng vỡ mộng này của anh rồi, Kì Kì đã không thể “Kính sợ có thừa” với anh như trước. Hiện tại, ở công ty anh vẫn là đại long đầu trên vạn người, nhưng về nhà, đổi thành cô làm nữ vương.



Hai người ở trên bàn tự tại an ổn ăn cơm.



“Anh ăn thử đi này. Đây là chân vịt nổi tiếng nhất ở Nghi Lan đấy, hôm nay em mới nhận được.” Kì Kì khoái trá gắp một cái cho anh.



“Ai cho em chân vịt?” Âm Nhạc nhẹ nhấc mi, ăn cái chân vịt kia.



“Quản lý Mã.” Kì Kì cười hì hì.



“Nhân tâm của chị ta đã thu mua em được đến đâu rồi?” Âm Nhạc cười như không.



“Ai, bị người nào đó quan báo tư thù lớn như thế, cũng nên học được chút giáo huấn chứ.” Kì Kì làm ra vẻ già giặn nói.



“Quan báo tư thù? Ai?” Âm đại nhân bình tĩnh hỏi.



“Còn nói nữa! Anh bảo Minh Tú làm như vậy, không sợ bản thảo của bộ quan hệ xã hội thật sự bị chậm trễ sao?” Cô lắc lắc ngón tay.



Hiện tại ngược lại giáo huấn anh? Không biết là ai mấy ngày trước bị bắt nạt đến nước mắt lã chã kìa!



“Các em làm trễ lần nào rồi à?”



“Đương nhiên không có.” Cô lập tức tỏ rõ lập trường, “Minh Tú có lẽ sẽ ngâm bản thảo của họ, nhưng em sẽ không, cho nên hiện tại bản thảo của bộ quan hệ xã hội gần như đều do em viết, bằng không anh cho rằng sao chị ta lại cho em đặc sản chứ?”



“Vậy không phải ổn rồi sao? Không làm nhỡ công việc, sẽ không liên quan đến anh.” Âm đại nhân cầm bát, ưu nhàn ăn cơm.



Nói cách khác, người này cho dù chỉnh đốn người ra, không làm ảnh hưởng tới công việc là được?
“Ư…… Nhạc……”



Cô đáng thương lẩm bẩm, khóe mắt đều bị trêu chọc đến rơi lệ.



Người đàn ông này, thực ác liệt, chỉ với một đôi tay, liền châm lên liệt hỏa hừng hực trên người cô.



“Xuỵt, thả lỏng.”



Âm Nhạc đổi tư thế, bản thân ngồi dựa vào đầu giường, rồi ôm cô vào ngực, lưng dán vào anh mà ngồi.



“Anh muốn…… Anh muốn làm gì……” Kì Kì cảm thấy rõ ràng một nơi thẳng đứng rung động để giữa hai đùi cô, đỉnh mơ hồ đặt ở nơi bí mật của cô.



Cô xấu hổ khó nhịn, không dám nhìn tư thế mờ ám như vậy.



“Đừng sợ, ngoan.”



Tay chân anh từ phía sau kẹp cô lại, cô bối rối ngượng ngùng muốn che khuất bản thân, anh lại giữ cô thật chặt, một tay nắm chơi phấn ngực của cô, một tay dời xuống, bắt đầu ở nơi giữa hai chân cô làm một ít chơi đùa vỗ về cực kì xấu hổ.



Sinh thời cô căn bản không phải đối thủ, chỉ chốc lát sau liền thở gấp rên rỉ, ở trong tay anh lên đỉnh một lần.



Cô thở hồng hộc, hai mắt nhắm chặt, gò má đỏ ửng động lòng người, toàn thân vẫn như cũ run rẩy chìm đắm sau cao trào.



“Ư……” Hừ hừ còn có chút ý khóc.



“Ngoan, đến một lần trước, chờ chút nữa mới không vất vả.” Tiếng cười nhẹ nam tính vang lên bên tai cô.



Đêm nay anh xác định chắc chắn sẽ không cho cô ngủ. Một khi động tình lên, anh sẽ có chút lỗ mãng, mà cô không có mấy kinh nghiệm, nếu không cho cô ướt át một chút, nhất định sẽ không chịu nổi.



Anh liếm vành tai cô, tay vẫn ở nơi xấu hổ đâm ra tiếng ướt át.



Cô buông hai tay che mặt xuống, mắt ngâm trong ánh nước, xinh đẹp khiến người ta nín thở. Âm Nhạc dẫn tay cô, bắt đầu để cô quen thuộc thân thể anh.



Xoa đến nơi kẹp giữa đùi cô, bộ phận bừng bừng phấn phấn nhất của anh, cô gần như nắm anh đến phát run. Nhưng dưới sự cổ vũ của anh, cô từng chút từng chút thăm dò.



Âm Nhạc suýt nữa dưới sự thăm dò ngốc nghếch của cô mà tước vũ khí.



“Được rồi, anh không phải siêu nhân.” Ngữ khí anh ẩn nhẫn, hơi kéo tay cô ra.



“Anh không phải đã nhịn mấy tháng rồi sao.” Cô nhỏ giọng nói.



Chờ một chút, nói như vậy giống như cô đang bất mãn, luôn tính đợi đến thời gian này…..



“Khi đó em còn sợ anh.” Anh nói đơn giản.



Cô dừng lại một chút, lại có cảm giác muốn khóc rồi.



Người đàn ông này, thật ra, rất dịu dàng, rất dịu dàng……



“Đừng sợ.”



Anh đặt cô nằm ngang phủ lên người cô, tách chân cô ra, khiến cô từng chút từng chút tiếp nhận mình.



“Ư ……”



Thật ra từ sớm trước đó, cô đã không còn sợ anh nữa.



Kì Kì ôm cổ anh, hứng lấy sức mạnh khẩn cấp mà đến của anh, hứng lấy toàn bộ của anh.



Ngoại truyện 3: Âm đại nhân



Phiên ngoại 3: Âm đại nhân cùng tình địch



Dương Kính Dụ từ khi vào "Du Lượng" tới nay, hơi có chút chua xót trong lòng.



Từ lúc hắn vào đại học đến sở nghiên cứu đều đường đường là vương tử trường học, các chị các em tự động dính vào vô số, không nghĩ tới vào "Du Lượng", hoa đào thế mà lại dừng lại.



Không phải "Du Lượng" không có mỹ nữ, chỉ là mỹ nữ nhiều nhất ở bộ quan hệ xã hội, người người mắt cao hơn đỉnh, mà những cô gái ở ngành khác không đủ trình độ tiêu chuẩn của hắn. Cuối cùng trời cao thương xót, để cho hắn được gặp mỹ nữ kia.



Ngày đó hắn vào thang máy muốn lên tầng, từ tầng 3 bộ quan hệ xã hội có một mỹ nữ tiến vào.



Vừa thấy mỹ nữ ấn tầng 21, trong lòng càng vui vẻ. Có thể lên tầng 21, phần lớn có vài phần nền tảng, không theo đuổi được cô ấy thì cũng bảo đảm được con đường công danh tươi đẹp.



Mắt thấy ngày càng lên gần đến tầng của mình, hắn không nhịn được mở miệng: "Hello, tôi là Dương Kính Dụ bộ nghiệp vụ, xin hỏi cô là người ngành nào vậy."



Mỹ nữ kia xấu hổ thậm chí ngượng ngùng nhìn thẳng vào hắn - thật ra là lần đầu tiên bị Âm đại nhân kêu lên tầng, lòng tràn đầy thê lương, áp lực nặng nề -- nhẹ nhàng ứng thanh: "Thẩm Kì Kì bộ quan hệ xã hội."



"Thẩm tiểu thư." Đến tầng của hắn, thừa dịp thang máy chưa đi tiếp, hắn vội vàng thêm một câu: "Có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm đi."



"Vâng."



Sau đó thang máy liền nuốt lấy mỹ nữ.



Sau đó ở ngành khác có mấy cô em xinh đẹp mới vào, mục tiêu của hắn dời đi, nhất thời quên mất việc này.



Thẳng đến một ngày, mỹ nữ nên ôm đều đã ôm qua, không còn cảm giác mới mẻ, hắn lại gặp được mỹ nữ khi xưa.



Hơn nữa tình huống rất tốt cô được điều đến bộ hành chính tầng 16, cách hắn càng gần.



"Thẩm Kì Kì, em còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp qua vài lần, tôi là Dương Kính Dụ bộ nghiệp vụ." Có một ngày, hắn đặc biệt chạy tới tìm cô.



Kì Kì mờ mịt nhìn hắn một cái, còn chưa kịp đáp lời, điện thoại vừa vặn vang lên, là bên xưởng in ấn có vấn đề trong bản quy hoạch muốn hỏi.



Dương Kính Dụ kiên nhẫn chờ ở một bên. Phía sau, Âm đại nhân và quản lý Kỉ vừa nói chuyện xong, đang từ trong văn phòng đi ra.



Âm đại nhân liếc mắt một cái thấy người đàn ông niềm nở đứng bên cạnh cô gái nào đó.



"Người mới của bộ hành chính sao?" Anh giống như thuận miệng hỏi.



"À, là tiểu tổ trưởng của bộ nghiệp vụ, tên là Dương Kính Dụ, năng lực không tồi, chỉ là tính tình có chút láu cá, còn phải tôi luyện nhiều." Quản lý cũng thuận miệng đáp lại.



Trở lại văn phòng, Âm đại nhân thà giết nhầm một trăm, cũng không thể buông tha tâm tư một người, gọi người mang hồ sơ của Dương Kính Dụ lên.



"Alo? Bác gái Thẩm, cháu là Âm Nhạc. Có một người, trong tay cháu chỉ có ngày sinh, không có thời gian, có thể làm phiền bác..."



Niếp Tiểu Thiến lập tức hiểu được ý của anh.



"Có lẽ là được, cháu nói ra nghe chút -- ừ, ngày sinh này cũng xứng với Kì Kì, cậu ta có thể là người khác kia. Cậu ta là ai vậy?"



"Ai cũng không phải." Âm đại nhân dừng máy.



Cách một tuần, cấp trên đưa xuống thông báo, Dương Kính Dụ chuyển đi nơi khác đến công ty chi nhánh ở Malaysia đảm nhiệm chức thư ký riêng.



Mặc dù rời xa quê hương, nhưng thứ nhất cũng coi như thăng chức, thứ hai mỹ nữ miền Nam nhiều, Dương Kính Dụ vui vẻ chuẩn bị thay đổi đường chạy mà đi.



Đáng tiếc duy nhất, chính là chưa kịp bắt đầu với mỹ nữ kia.



Đây có thể coi là phiên ngoại ngắn nhất trong lịch sử.



Bởi vì hắn gặp phải đối thủ, là Âm đại nhân.