Âm Đồng Học
Chương 9 :
Ngày đăng: 21:02 21/04/20
“Bị ma ám?” Người nào đó không dám tin rống lên giận dữ trước cửa nhà trọ. “Lằng nhằng mất nửa ngày hoá ra là bị ma ám, vậy mà em giấu anh lâu như vậy, không thèm nói cho anh biết!
“Thảo nào! Năm ấy anh muốn tham gia quân ngũ, Phong sư phụ đã nói trên người anh có âm khí, anh còn tưởng rằng do em lơ đễnh, hoá ra là vì cô ta! Thời gian qua em đã bị cô ta quấn lấy phải không?” Hoàng Quang Lỗi vừa tức vừa vội.
Thảo nào! Thảo nào khi cô rời đến nhà thọ thì ngừng có những cú điện thoại làm phiền. Phong sư phụ đã bố trí lót quanh phòng trận địa pháp giới, ngay cả tam vị chân hỏa cũng thiêu không nổi, huống chi chỉ là một con ma nữ tầm thường?
Thảo nào! Khó trách lúc anh xuất ngũ, bác Âm bảo cô chuyển ra ngoài phòng xép riêng, cô lại lập tức nhận được điện thoại.
Thể chất Thái Âm của cô cô ta cũng biết, cho nên cô rất nhạy với mấy loại yêu ma quỷ quái này. Cô rõ ràng biết rằng mình chỉ là một con mèo nhỏ có vài ba đạo hạnh, căn bản không thể ứng phó như những nhân vật lợi hại, dĩ nhiên sẽ gạt anh, không dám cho anh biết!
“Em không hiểu rằng Phong sư phụ ở ngay trên lầu sao?” Hoàng Quang Lỗi tiếp tục đi đi lại lại trong phòng khách. “Tuy rằng thường ngày anh hay trêu chọc lão sư phụ, thực chất công lực của Phong sư phụ rất minh bạch! Nên muốn đuổi một con ma vì em không phải việc khó, rốt cuộc là tại vì sao em tự nguyện để con ma ấy ám mình suốt hai năm qua?”
Âm Lệ Hoa cúi đầu nhìn lòng bàn tay chính mình.
Lần này Hoàng Quang Lỗi quyết tâm nhất định phải hỏi cho ra lẽ, vì vậy hai chân chuyển hướng, đứng thẳng trước mặt cô, kiên trì chờ một đáp án.
“Vì sao?”
Âm Lệ Hoa trầm mặc một lát, cuối cùng cũng cúi đầu mở miệng.
“Bởi vì cô ấy rất cô đơn…”
“Cô đơn?”
“Vốn tưởng rằng cô ấy sống trong một cuộc sống rực rỡ xán lạn, nhưng cũng chỉ mười tám năm ngắn ngủi mà thôi… Sau đó thì sao? Thời gian trôi qua đã lâu, cho dù lúc nhỏ có bao nhiêu bạn bè tốt đi chăng nữa, rồi cũng sẽ bị quên lãng thôi? Nam sinh đã từng thích mình, có một ngày sẽ thích nữ sinh khác… Về phần anh chị em thì? Bọn họ đều còn có một chặng đường dài phải đi… Qua ba mươi năm, bốn mươi năm, bọn họ sớm muộn cũng sẽ quên rằng mình còn có một người em gái chị gái mà mình hằng yêu quý?” Cô nhẹ nhàng nói.
“Trên thế giới này, vẫn còn nhớ kỹ sự tồn tại của mình, hình như chỉ có cha mẹ đã nuôi dưỡng chính mình… Mọi người trên thế giới cũng sẽ không để ý tới mình, còn có cái gì còn lại đaâ? Chỉ có thứ duy nhất là hy vọng mà thôi…” Cô sầu não thủ thỉ.
“Anh?”
Hoàng Quang Lỗi nhất thời sửng sốt.
Anh thật hoàn toàn không ngờ, nguyên nhân khiến con ma nữ kia cứ cuốn lấy Âm Lệ Hoa, hoá ra là vì anh!
Anh thậm chí hầu như không nhớ nổi cô gái kia.
“Cho nên cô ấy vẫn còn bồi hồi nhớ về người mình yêu suốt thời trẻ. Cho dù đã mất lâu như vậy, vẫn như cũ nhớ về đội bóng rổ thời trung học…” Âm Lệ Hoa vén sợi tóc, tiếng nói rõ ràng mà mơ hồ. “Cô ấy thực chất không muốn bắt lấy anh, chẳng qua là muốn tìm lại cuộc sống cũ mà thôi… Cô ấy coi anh là chỗ dựa duy nhất, một người có thể nhắc nhở cô ấy rằng cô ấy thực sự đã từng tồn tại trên thế giới này. Cô ấy cũng không muốn làm phiền em, cô ấy chỉ mong muốn… Không ai có thể quên hẳn cô ấy mà thôi…”
Đây là lí do vì sao cô kiên trì không chịu đánh đuổi Hoa Viên Viên. Cô cảm nhận được những nỗi chua xót khổ sở sau khi mai táng của cô ta.
Người ta sau khi chết, đều tự có chỗ về, không được lưu luyến với trần gian, Âm Lệ Hoa biết việc làm của chính mình, quả thực là dung túng quan niệm cố chấp của Hoa Viên Viên.
Thế nhưng, cô không còn cách nào.
Cô vẫn còn nhớ tới khuôn mặt diễm lệ mang chút ngạo mạn, một đại mỹ nhân dám yêu dám hận, đã từng có sức mạnh vô hạn của tuổi trẻ.
“Em biết, anh nhất định đang cảm thấy em thật ngốc, đây là lòng dạ đàn bà…” Âm Lệ Hoa nhẹ giọng nói, cúi đầu nhìn tay mình. “Thế nhưng, em từ nhỏ đã thấy được những ‘Người’ mà người khác không nhìn thấy được, thấy được những nỗi lo lắng và khổ sở của họ, em không có cách nào… làm như không thấy những điều này… Người trên dương gian, có người được người khác quan tâm, nhưng có những linh hồn phiêu bạt, chỉ khát cầu một mảnh ký ức tươi đẹp của mình… Nên em mới tưởng, nhân lúc em còn sức lực, cho cô ấy lưu luyến trong chốc lát cũng không có gì không tốt cả.”
Cô ấy vĩnh viễn vẫn không hiểu được sự đời, cố chấp làm người tu hành, tuy rằng cơ thể thuộc cực âm, nhưng thực chất tình cảm của cô luôn rất sâu, rất sâu nặng…
Những cách làm ép buộc của Phong sư phụ, nhất định là cô không hợp với chúng rồi?
Hoàng Quang Lỗi thở hắt ra, ngồi bệt xuống bằng với cô. Người cao lớn như anh cho dù ngồi xuống đất, vẫn như cũ cao bằng cô.
Anh nâng cằm cô lên.
Cô luôn luôn nói “Không có việc gì”, “Không có gì”, “Không ảnh hưởng”, mấy chuyện này làm sao có thể không ảnh hưởng?
Phía dưới hốc mắt của cô lại bắt đầu xuất hiện những bóng đen thật sâu, mũi nhọn ở đầu móng tay cũng trắng thêm, nếu như Phong sư phụ không phù chú cho cô, hơn nữa bình thường anh cũng tận dụng hết sức lực cấp “Dương khí” cho cô, hẳn là cô đã trở về hình dạng nửa ma nửa quỷ như trước kia rồi.
Âm Lệ Hoa nhìn vong linh siêu thoát lên trời kia, trong lòng vừa vui vừa buồn.
Tạm biệt, bạn tốt.
“Đốt xong rồi.” Hoàng Quang Lỗi đi tới, trên tay vẫn còn vệt nước bọt nói thầm.
“Chỉ là đốt vàng mã thôi mà còn ngốc như vậy…” Cô trêu chọc anh.
“Tiếp theo làm gì?” Vẻ mặt đại thiếu gia vô cùng khó chịu.
“Không gì cả…”
“Không làm gì?” Anh hồ nghi nhìn cô, nhìn đi nhìn lại bốn phía. “Như vậy là tốt rồi sao?”
“Không thì anh còn muốn làm cái gì…”
“Chúng ta có cần phải niệm tâm kinh cầu khấn Phật và vân vân không?” Anh thử hỏi.
“Anh muốn sao?”
“Không.” Anh khẳng định.
“Vậy đi thôi…”
“Thật sao?”
“Thật…”
“A.” Anh gãi gãi đầu, thật sự cảm thấy hình như vừa có hình ảnh một oan hồn thiếu nữ đi qua.
Quên đi, cô đã nói như vậy thì cứ như vậy thôi.
Anh dắt bạn gái rời khỏi nghĩa trang.
Ra đến cổng lớn, bọn họ đi đến bãi đỗ xe. Đây là xe mượn của bác trai Âm, xe của anh bị cha anh bán đi rồi. Bác Âm giao lại chìa khóa cho anh, mà miệng cứ cười hắc hắc không ngừng, nói một câu không đầu không đuôi: “Điều quan trọng nhất của một người đàn ông là xe và người phụ nữ của anh ta…”
Ngụ ý chính là hai thứ quan trọng nhất của ông đều đã giao lại cho tên tiểu tử họ Hoàng là anh, nếu như anh dám làm xước thùng xe hoặc tổn thương con gái ông, chờ xem lúc trở về cổ anh có còn không. Hoàng Quang Lỗi liếc một cái xem thường, thực sự bất lực với vị cha vợ ngang tàng vô lí này rồi.
“Chờ một chút.” Vừa lên đến xe, Âm Lệ Hoa đột nhiên gạt tay anh ra, chạy đến cổng lớn nghĩa trang, quay về phía những ngôi mộ bên trong, cúi khom người một cái thật sâu.
Xin lỗi, từ sau này tôi không còn khả năng giúp đỡ mọi người như trước nữa, bạn trai tôi… Anh ấy sẽ lo lắng. Anh ấy là người rất quan trọng rất quan trọng đối với tôi, vì anh ấy, tôi sẽ phải thật sự cố gắng sống như một người bình thường, cho nên… Xin lỗi.
Cô mặc niệm trong lòng xong, lại nhanh chóng chạy về bên người anh.
“Được rồi!”
Cười sáng sủa thỏa mãn xong, mới ngẩng khuôn mặt của cô lên.
Hoàng Quang Lỗi hô hấp một chút, đột nhiên khom lưng kéo cả người cô vào trong lòng.
“Oa oa oa —— Làm gì vậy? Làm gì vậy?” Âm Lệ Hoa kêu thảm thiết.
“Anh yêu em, đồ tiểu nữ quỷ này.”
Hoàng Quang Lỗi cười lớn, mặc kệ chúng sinh cõi âm chứng kiến, nặng nề mà vẫn cố ôm chặt lấy cô.
Một cơn gió nhẹ bay qua chỗ hai người, mang theo hương hoa mai, dung nhập với trời đất. Trong lúc đó, tiếng vang của đất trời giống như một tiếng cười khúc khích rất nhỏ, rất nhỏ.