Âm Đồng Học
Chương 10 :
Ngày đăng: 21:02 21/04/20
Xin lỗi vì bắt cậu chờ lâu. Trước khi đi tự nhiên bị chú Thẩm kéo đi hội họp.” Hoàng Quang Lỗi ngồi xuống bên cạnh người anh em tốt, sau đó vẫy tay gọi rượu từ người phục vụ sau quầy bar.
“Không sao, cũng không phải đợi lâu lắm.” Tống Huy Hoàng cười cười.
“Cậu đã ăn cơm chưa?”
“Tớ ăn cơm ở nhà rồi mới đến. Còn cậu?”
“Uầy, trong lúc họp có ăn một chút.” Hoàng Quang Lỗi cởi áo khoác âu phục ra, treo trên lưng ghế dựa, kéo lỏng caravat ra, trước đó còn tranh thủ than thở một tí.
Trước trận này anh còn bề bộn nhiều việc, Tống Huy Hoàng cũng bề bộn lắm việc, cho nên lâu lắm rồi hai anh em họ không đi uống rươu, tâm sự.
Nhà của Tống Huy Hoàng ở sau quán bar này, trong một con hẻm nhỏ. Quán bar này có kiểu phong cách rất đẹp, vừa vào cửa chính đã thấy một quầy bar bằng gỗ thô thật dài, dày theo phong cách cổ xưa. Sau các quầy bar là những giá treo trên tường chứa rượu, người phục vụ đứng giữa quầy bar đi qua đi lại không ngớt, phải đưa rượu lên cho những vị khách ngồi phía trước khi có yêu cầu.
Mặc dù quầy bảr cũng có bỏng ngô, khoai tây chiên hay da nướng làm các món nhắm với rượu, nhưng cơm không phải là món chính, cho nên bọn họ cũng không có đặt bàn ghế, trong quán bar hầu hết đều là ghế chân cao, xem như là một quầy bar nhỏ nhưng đẹp, rất có phong cách phương Tây.
Hoàng Quang Lỗi ăn một miếng thịt chó cùng khoai tây chiên và da coi như lấp đầy bụng, khi Tống Huy Hoàng đưa menu qua, anh lắc đầu có ý không cần.
Khi đã giải quyết xong, người phục vụ đẩy đến trước mặt anh một ly rượu không rồi đổ vào đó thứ chất lỏng màu vàng óng. Hoàng Quang Lỗi giơ chén rượu lên, hả hê uống một hơi hết hơn nửa chén, giọng điệu sau đó cũng có phần mãn nguyện.
Thể chất trời sinh của Hoàng Quang Lỗi là ngàn chén không say, loại rượu nhạt này đối với anh mà nói thì cũng giống như nước lã, cho dù uống nhiều cũng không sợ.
“Mừng cậu đã thăng chức.” Tống Huy Hoàng cụng ly với anh, lịch sự uống một ngụm.
“Mừng cậu đã phát tài.” Hoàng Quang Lỗi phóng khoáng hơn, ngửa đầu uống ừng ự hết nửa ly.
Người phục vụ lại đem đến cho anh một ly rượu khác đầy hơn, ly thứ nhất như nước giải khát, về sau tốc độ uống rượu lại chậm hơn.
Anh quay đầu nhìn người bạn tốt, “Vậy còn chuyện tin tức chuyển nhượng công ty cậu cũng xử lý xong rồi?”
“Đã xong từ mấy tháng trước.” Tống Huy Hoàng cười. “Đã lâu rồi chúng ta không nói chuyện phiếm.”
“Thì thế.” Bọn họ nhiều lắm cũng chỉ hỏi thăm được đôi ba câu qua điện thoại, nếu tính kĩ thì trong mấy tháng qua cũng không gặp mặt nhiều. “Rõ ràng lần này tớ bị ông chú ông bác cầm nắm kĩ quá rồi.” Hoàng Quang Lỗi cắn răng.
“Sao thế, không phải đã thăng chức sao?” Tống Huy Hoàng nhấp một ngụm rượu.
“Chính vì thăng chức nên mới vậy. Trong vòng hai tháng ngồi lên cái ghế trưởng phòng nghiệp vụ còn chưa nóng đã bị điều đi qua hành chính; nói dễ nghe là ‘Mọi ngõ ngách bên nghiệp vụ cháu đã hiểu rõ rồi, giờ qua chơi đùa bên hành chính đi.’, rồi tháng sau sẽ sai tớ đến văn phòng ông ta làm với cái tên là ‘trợ lí đặc biệt’ chứ thực chất là làm khổ sai ‘vừa làm vừa kiếm ăn một cách cao cấp.”
Tống Huy Hoàng cười khẽ, “Thẩm tiên sinh thật sự là đã coi trọng cậu rồi!”
“Coi trọng cái gì? Là chú Thẩm không có suy nghĩ! Thế mà lại tới vỗ vai tới bảo con gia đình ổng ‘chí không ở đây’ rồi bảo tớ ‘chuẩn bị tâm lí’. Này, có thể làm ăn ngay trong gia đình mình được không?”
Chú Vương đối với cái thai song sinh kai thì càng không thể, đang rất tức giận hai đứa con quí báu kia, nhìn xem cả hai cùng xinh đẹp như tiên lại rất ăn khớp với bà thím rắc rồi đó…Sax, chuyện bắt đầu rồi. Ngh nói hai người đã hùng hồn tuyên bố rằng, sau này lớn lên muốn làm nông dân trồng chè, mỗi ngày sẽ cho bà mẹ uống những lá chè ngon nhất.
“Tin tớ đi, nếu đổi lại là năm năm trước, có người nói với tớ là thế giới này có quỷ, tớ nhất định cũng sẽ có phản ứng giống cậu bây giờ.” Hiện tại anh đã biết, trước đây bọn anh xông xáo vào nhà ma chưa chắc là không có quỷ, bởi vì đại khái chúng rất giống với tiểu nữ quỷ, liều mạng từ một nơi bí mật gần đó xông ra quát, “Nóng quá nóng quá! Đừng lại đây!”, sau đó cầu nguyện cho tiểu tử thối này rồi chạy đi.
Vất vả cho mấy người rồi, chủ nhân của nhà ma, tôi không cố ý đâu. Hoàng Quang Lỗi thật lòng sám hối.
“Trời ơi…vậy là nửa đời còn lại của cậu đã tuyệt luân?” Tống Huy Hoàng cười khẽ, vẫn không dám tin.
“Tớ thật sự tình nguyện không muốn ‘tuyệt luân’, thật đấy.” Hoàng Quang Lỗi thở dài N lần.
“Cậu vẫn có thể lựa chọn!” Tống Huy Hoàng cười mãi.
Hai người đàn ông im lặng một lúc…
“….Hình như không có.” Một lúc sau, Hoàng Quang Lỗi nói.
Tống Huy Hoàng cười cười, vỗ bờ vai anh, “Tớ cũng nghĩ vậy.”
“Cậu có không?”
Tống Huy Hoàng suy nghĩ một lát, rồi đến lượt anh thở dài. “Hình như cũng không.”
“Tớ cũng nghĩ vậy.”
Hai người họ cùng nhìn nhau rồi phá lên cười.
Đương nhiên bọn họ có lựa chọn. Bọn họ có thể chọn buông tay, sau đó bỏ đi, nhưng mà –
Trên thế giới này làm sao tìm được tiểu nha đầu nào lại vừa đáng yêu vừa đáng giận như thế chứ?
Quên đi, có lẽ cứ nên cam chịu số phận thôi!
Hai người cùng nâng cốc, hai bên đều uống cạn hết li, không hối hận vì lựa chọn đó.
“Này, cậu mau kết hôn với Trần Cửu Tương đi!”
“Ừ. Đúng rồi, nghe nói Trần Cửu Hãn và Thạch Đan Kỳ cũng đã đi đăng kí rồi.”
“Cho nên hai người kia đều phải ra ngoài?”
”Có thể nói là như vậy, để làm gì?”
”Tạ ơn trời đất…”