Âm Dương Nhãn
Chương 14 : Ký túc xá
Ngày đăng: 10:33 18/04/20
Suy nghĩ một chút, Tô Dập giương mắt nhìn, cách một kệ thực vật là hai không gian hoàn toàn bất đồng.
Bên kia không mở đèn, trong ánh sáng lờ mờ, một người chiếm cứ hơn phân nửa không gian chiếc bàn dài, trên bàn bày đầy những thứ không biết dùng để làm gì, còn có ánh sáng loe lóe. Trước ba chiếc màn hình lớn đen ngòm mở đầy túi thức ăn vặt, vài miếng khoai tây chiên cùng vụn bánh rơi đầy trên bàn, mùi thực phẩm lan lỏa khắp nơi.
Phía sau cái bàn phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, một thiếu niên tuổi tác không lớn co rúc trên chiếc ghế da màu đen mềm mại, chuyên chú nhìn PSP trong tay. Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi lên mặt thiếu niên, lúc nhóm Tô Dập tiến vào, thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay thon gầy trắng nõn ấn nhanh tới mức làm người ta hoa mắt.
Tô Dập nhận ra thiếu niên, đó là người đứng bên cạnh Vu Hãn Âm. Ánh mắt Tô Dập rơi xuống mặt đất bừa bộn, đầu ngón tay đặt bên người khẽ giật giật, có chút muốn tiến tới thu dọn mọi thứ chỉnh tề. Cũng may là xúc động muốn đụng tới đồ đạc người khác của Tô Dập khá yếu nên rất nhanh đã có thể kềm chế suy nghĩ này.
"Sao lại không mở đèn? Nếu để đội trưởng hay anh Vu nhìn thấy..." Kỷ Bạch Tình xoay người mở đèn.
Bình Hạo Diễm ồ một tiếng xem như đáp lại, đầu vẫn không ngẩng lên, âm thanh từ chiếc PSP trong tay vang lên không ngừng.
"Bọn họ sẽ trở lại ngay đấy." Nghiêm túc nhắc nhở một câu, không thèm để ý tới Bình Hạo Diễm có chút cứng ngắc, sau đó tốc độ ấn phím lại càng tăng vọt, Kỷ Bạch Tình dẫn Tô Dập đi lên lầu.
Cầu thang xoắn ốc ở một góc đại sảnh, kế bên chiếc bàn hỗn loạn của Bình Hạo Diễm. Cầu thang mang đậm phong cách cổ điển, trên lan can sắt màu đen quấn đầy dây leo, những chiếc lá cây xám đen cùng những đoa hoa chi chít bao phủ toàn bộ lan can, xoay tròn hướng thẳng lên lầu hai.
Trong không gian nhỏ bên cạnh cầu thang xoắn ốc cũng chất chi chít chậu hoa lớn nhỏ, trên bàn có rất nhiều lọ thủy tinh lớn nhỏ. Trên chiếc kệ gỗ ở bên cạnh có rất nhiều chén dĩa ly tách có hoa văn tinh xảo, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy bên tường có một cánh cửa, bên trong có lẽ là một gian phòng bếp nhỏ.
Đứng trên cầu thang, Tô Dập đảo mắt nhìn một vòng phòng khách lầu một. Thực vật ở đây hơi nhiều đi? Cảm giác cứ như đang đứng trong vườn hoa vậy.
Chú ý tới tầm mắt Tô Dập, Kỷ Bạch Tình có chút ngượng ngùng nói: "Rất nhiều hoa cỏ đúng không? Là chị với Phái Tuyết đặt đấy, chị rất thích ở trong không gian có nhiều thực vật, nhóm đội trưởng cũng chìu theo bọn chị... À, em đã từng gặp Phái Tuyết rồi, chính là cô gái từng ăn sáng chung với chúng ta."
Vừa lên lầu, Kỷ Bạch Tình vừa giới thiệu sơ lược: "Ngành chúng ta tổng cộng có tám người, cơ bản thì em đều đã gặp hết rồi, còn có năm dì phụ trách quét dọn nấu cơm. Bất quá thỉnh thoảng chị với Phái Tuyết cũng xuống bếp."
Bưới lên lầu hai, trên hành lang thật dài là ánh đèn lờ mờ, cuối hành lang là một khoảng sân nhỏ. Kỷ Bạch Tình cười khẽ nói: "Trừ bỏ đội trưởng, bảy thành viên đều ở lầu hai. Chị ở căn phòng cuối cùng phía bên phải, ở ngay dưới lầu phòng em, có chuyện gì cứ tới tìm chị. A đúng rồi, cạnh phòng chị là phòng của Phái Tuyết, bình thường em không nên vào đó, cô ấy không thích người khác tiến vào phòng mình, nếu không cô ấy sẽ nổi giận."
Tô Dập nghĩ nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt ở đối diện.
Thực ra thì khoảnh khắc giơ tay chỉ vào trái tim mình, cậu cũng không phải hoàn toàn không có tiếc nuối. Ánh sáng kia, ánh sáng mang sắc thái bất đồng mà lần đầu tiên cậu nhìn thấy đã khắc sâu vào trong tim cậu, tuy yếu ớt nhưng không thể xem thường.
Tô Dập xoay người đóng cửa lại, lẳng lặng bôi dược cao có mùi hương nhàn nhạt lên cổ, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại. Bây giờ cùng trước kia không giống, cho dù chỉ có một chút nhưng vẫn là không giống.
.*.
[Tiểu kịch trường: tiểu lưu manh x tiểu trong suốt 2]
Trong một lần thay đổi chỗ ngồi, tiểu lưu manh cùng tiểu trong suốt thành bạn ngồi cùng bàn.
Nghệ Tu vẫn không nhận ra bạn học vẫn luôn cúi đầu còn có tóc mái che phủ nửa gương mặt này là ai. Nhìn người bạn học thở hổn hển xác túi xách vừa to vừa nặng lúc ẩn lúc hiện trước mặt, Nghệ Tu đeo túi xách không có mấy quyển nhìn mà phiền, đứng dậy định giúp con gà luộc này một tay.
Anh vừa mới đứng dậy, mới vừa mở miệng: "Này! Cậu..." Đưa sách cho tôi.
Nào ngờ Nghệ Tu vừa đứng dậy, còn chưa kịp nói hết câu, tiểu trong suốt Tô Dập đã bị dọa run lẩy bẩy, vội vàng đặt sách xuống, mò tiền trong túi ra rồi dùng hai tay dâng lên tới trước mặt Nghệ Tu.
Phòng học đang ồn ào vì chuyển chỗ ngồi nháy mắt an tĩnh, tất cả bạn học đều quay đầu nhìn bọn họ.
Qua một lúc lâu, tiếng xì xào bàn tán vang lên, đại khái ý là anh Nhất Hưu lại bắt nạt bạn học.
Nghệ Tu:... mẹ nó, có bệnh a!