Âm Dương Nhãn
Chương 16 : Dọn nhà
Ngày đăng: 10:33 18/04/20
Thế là nhóm hỗ trợ dọn nhà lại có thêm một người, Bình Hạo Diễm phải thay quần áo, Vu Hãn Âm cũng đi ra ngoài, Tô Dập an tĩnh ngồi trong phòng khách chờ bọn họ.
Khương Tu Hiền ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, hai tay khoác lên thành ghế, cười hì hì nhìn cậu, ánh mắt hơi nheo lại: "Tô Dập, em rất chú ý tới lão đại, chẳng lẽ là vì anh ấy đã cứu em à?"
Tô Dập nhìn Khương Tu Hiền, bình tĩnh trả lời: "Bởi vì trên người anh ấy có màu sắc bất đồng."
"Màu sắc?" Khương Tu Hiền lặp lại, nheo bắt quan sát biểu tình Tô Dập, bất quá không tìm thấy chút dấu vết nói dối nào.
"Hai người đang nói chuyện gì vậy?" Một giọng nam trầm thấp từ tính truyền tới, chỉ thấy một người nam vóc dáng cao lớn mặc áo sơ mi đen đứng dựa tường nhìn bọn họ, bên khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt.
Người này có gương mặt giống hệt Vu Hãn Âm, mái tóc đen dài buộc sau đầu, đôi mắt hoa đào cong cong. Thấy Tô Dập cùng Khương Tu Hiền cùng quay đầu nhìn lại, đối phương hơi cúi đầu mỉm cười với Tô Dập: "Xin chào, lần đầu gặp mặt, anh là anh trai Vu Hãn Âm."
Người nam này rất dễ nhìn, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy sẽ làm người ta nảy ra câu nam sinh nữ tướng ở trong đầu. Tô Dập ngẩng đầu nhìn đối phương, yên lặng một chốc rồi thấp giọng mở miệng: "Không phải chúng ta vừa mới gặp à?"
Vu Hãn Âm mặc nam trang ngoài ý muốn nhướng mi: "Phát hiện từ lúc nào?"
"Từ lần đầu tiên gặp mặt."
Khương Tu Hiền ở bên cạnh cười ha hả: "Anh Vu, này căn bản không khó đoán a."
Vu Hãn Âm liếc Khương Tu Hiền một cái, cười ha hả: "Cũng không biết là ai sau khi được người khác nói cho biết thì suy sụp tới mức hoài nghi nhân sinh a..."
Khương Tu Hiền cứng đờ, hậm hực ngậm miệng.
Đang nói chuyện thì Bình Hạo Diễm cũng thay quần áo xong, còn đeo một chiếc tai nghe sành điệu trên cổ. Bốn người lên xe tiến về phía nhà Tô Dập.
Khương Tu Hiền lắc lư từ trên lầu chạy xuống, mái tóc vàng chóe làm ánh mắt Tống Nghị nhức nhối.
"Wow, nhiều đồ vậy à?" Khương Tu Hiền ló đầu vào, nhìn đống thùng chứa giấy vẽ mà kinh ngạc.
Tô Dập ngẩng đầu nhìn, mím môi nhỏ giọng nói: "Thực ra thì mấy thứ này để lại đây cũng được..."
Vu Hãn Âm vỗ vỗ một thùng đã chất đầy, cười nói: "Không sao, cứ dọn hết đi, anh đoán em không có nhiều cơ hội quay lại đây đâu. Đúng rồi, quyển tập vẽ kia đã giúp em chỉnh lý lại, anh có nhìn một chút, vẽ đẹp lắm.
Khương Tu Hiền thoải mái ôm lấy thùng giấy, cười hì hì tiếp lời: "Quả thực là rất đẹp, chỉ tiếc là không có mặt tụi anh."
Tô Dập cúi đầu vuốt phẳng một tờ giấy vẽ, nhẹ giọng nói: "Em không giỏi vẽ người."
Khương Tu Hiền kinh ngạc chớp mắt: "Cơ mà không phải em vẽ đội trưởng rất đẹp à? Suất muốn chết luôn a."
Tô Dập im lặng bỏ giấy vào trong thùng, Vu Hãn Âm ở bên cạnh liếc nhìn Khương Tu Hiền, châm chích: "Em không nói chuyện người ta cũng không nghĩ em bị câm đâu."
Nghe vậy, Khương Tu Hiền nhún vai, cười hì hì ôm thùng chạy xuống lầu.
Chờ Khương Tu Hiền biến mất ở cửa, Vu Hãn Âm cầm xấp giấy vẽ xốc lại cho ngay ngắn, mở miệng: "Lúc ở Thiên Huyền Tông, Khương Tu Hiền bị huấn luyện thành tử sĩ nên có vài thói quen không tốt cho lắm. Lúc Nghệ Tu mới dẫn cậu ta rời khỏi Thiên Huyền Tông, cậu ta cứ hệt như con nhím vậy, bây giờ đã tốt lắm rồi, bất quá vẫn còn di chứng. Tiểu Dập đừng quá để ý, người nào mới gia nhập ngành cũng bị cậu ta châm chích như vậy hết, chờ sau này quen thuộc là tốt thôi."
Tô Dập dừng lại động tác, ngầng đầu nhìn Vu Hãn Âm.
Cậu không để ý Khương Tu Hiền nói như vậy, nghĩ một chút mới mở miệng hỏi: "Thiên Huyền Tông? Đó là tông môn gì? Trước kia Nghệ Tu là người của tông môn này à?"