Âm Dương Nhãn
Chương 31 : Sa Minh Trấn
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Hai cánh cửa vững vàng đứng trong bóng tối, làn sương mù đã tan đi hơn phân nữa, đã có thể nhìn rõ dàng vẻ hai cánh cửa.
Đó là hai cánh cửa có phong cách cổ xưa, rất giống những cánh cửa trong các tòa kiến trúc cổ mà Tô Dập từng nhìn thấy. Trên cánh cửa gỗ có nước sơm ám màu là những hàng đinh kim loại cùng khoen cửa hình thú, bốn chiếc trâm cửa xếp chỉnh tề trên đỉnh khung cửa, phần nóc cửa uốn cong hệt như muốn giang cánh bay lên.
Thế nhưng nhìn kỹ thì vẫn phát hiện điểm bất đồng. Chiếc đinh trên cánh cửa bên trái có hình tròn không hoa văn, khoen cửa là một cái đầu hổ đang trừng mắt; mà bên phải thì đinh cửa là hình đóa hoa sen tám cánh rất phức tạp, giống như kim chùy nở rộ trên cửa, khoen cửa là một cái đầu rắn hơi hé ra lộ ra chiếc nanh nhọn.
Tô Dập bình tĩnh thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhắm mắt, không nhúc nhích đứng im tại chỗ.
Chờ đến khi mơ màng mở mắt ra tỉnh lại thì bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối đen.
Cửa phòng bị gõ, Tô Dập xoa xoa huyệt thái dương ngồi dậy, có cảm giác hoảng hốt không biết lúc này là lúc nào.
"Dậy chưa? Xuống ăn cơm."
Ngoài cửa là âm thanh của Nghệ Tu.
Tô Dập chậm rãi đáp một tiếng, đứng dậy thay chiếc áo sơ mi nhăn nhó trên người, chỉnh lý chăn giường không còn một nếp nhăn mới ra khỏi cửa.
Nghệ Tu vẫn chưa đi, anh đứng tựa vào tường, miệng ngậm một điếu thuốc không châm, ánh mắt thâm trầm nhìn Tô Dập.
Tô Dập không chú ý tới ánh mắt có chút dò xét của Nghệ Tu, cậu nhìn những tia sáng mặc dù có chút yếu ớt nhưng vẫn vững vàng nhún nhảy quanh người anh. Đây là lần đầu tiên Nghệ Tu có thể ra khỏi cửa cùng ngày bạo động sức mạnh diễn ra, thoạt nhìn anh chỉ có chút mệt mỏi, giống như người bình thường cảm thấy vô lực sau khi trải qua một buổi huấn luyện kịch liệt.
"Anh không sao chứ?"
Chống lại con ngươi đen tuyền của Tô Dập, Nghệ Tu dừng một lát mới cầm lấy điếu thuốc, mở miệng: "Chẳng lẽ em không nhìn ra được à?"
Tô Dập nghiêm túc nói: "Ánh sáng trên người anh đã bình ổn trở lại, chẳng qua có chút ảm đạm, thế nhưng thân thể anh có khó chịu hay không thì em không biết."
Nghệ Tu nhíu mày, cúi đầu nhìn nắm tay đang cầm điếu thuốc của mình, nhạn nhạt nói: "Nhờ phúc của em, chưa bao giờ được khỏe thế này."
Lời này là thật lòng, mặc dù vừa trải qua một trận sức mạnh bạo động làm toàn thân anh bủn rủn vô lực, thân thể cũng ẩn ẩn có chút đau đớn, mệt mỏi. Thế nhưng anh cảm giác chưa bao giờ mình thoải mái đến vậy, sức mạnh vẫn luôn bạo động kịch liệt tựa hồ an tĩnh ẩn đi, không cần anh phí tâm áp chế, cũng không có cảm giác đau nhói như kim châm, giống như sư tử thu hồi nanh vuốt trở thành một con mèo bự an tĩnh dịu ngoan.
Mặc dù không biết bởi vì sức mạnh trong cơ thể được phát tiết nên rơi vào thời kỳ suy yếu hay vì nguyên nhân nào khác. Cũng không biết chờ qua vài ngày, nguồn sức mạnh này có khôi phục nguyên trạng hay không.
Nghệ Tu thu hồi tầm mắt, thấy Tô Dập có vẻ khó hiểu nên nói: "Đi thôi, chắc mọi người đang chờ chúng ta."
Lúc ăn cơm tối, mặc dù có rất nhiều chuyện không hiểu nhưng Tô Dập vẫn cố gắng giải thích cặn kẽ chuyện đã phát sinh với mọi người.
Kỷ Bạch Tình sắc mặt tái nhợt mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Đúng là phải cám ơn Tiểu Dập, lần này chị cũng thoải mái hơn rất nhiều." Không chỉ Nghệ Tu, đây cũng là lần đầu tiên Kỷ Bạch Tình xuất hiện cùng ngày Nghệ Tu bạo động sức mạnh.
"Đó là năng lực gì? Chẳng lẽ là năng lực chữa trị giống Bạch Tình?" Mao Thiên Tuyền kinh ngạc hỏi.
Vu Hãn Âm cũng có chút bất ngờ: "Kiểm tra trước lúc tiến vào ngành không có dấu hiệu về năng lực này a?"
Tô Dập do dự một chút mới chậm rãi nói: "Em cảm thấy có lẽ không phải năng lực chữa trị... em không thể làm điều tương tự với ai khác ngoài Nghệ Tu."
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Khương Tu Hiền khôi phục dáng vẻ cợt nhã ngày thường, cười hì hì nói: "Vậy không phải rất tốt à? Chỉ cần chuyên tâm chữa trị cho lão đại thôi."
Nói xong, Khương Tu Hiền còn đặc biệt gắp một cái đùi gà bỏ vào chén Tô Dập, cười híp mắt nói: "Ăn nhiều chút, bồi bổ bồi bổ."
Chậm rãi móc áo sơ mi cùng quần tây của mình lên gọn gàng, Tô Dập vừa ra khỏi phòng quần áo liền thấy Nghệ Tu để trần thân trên, mặc quần thể thao ngắn, trên cổ khoác một chiếc khăn lông từ phòng ngủ đi ra.
Lúc huấn luyện anh thường xuyên ở trần, nửa thân trên của anh Tô Dập cũng thấy qua không ít lần, thế nhưng mỗi lần ánh mắt Tô Dập luôn nhịn không được nhìn thân thể bên dưới quầng sáng của anh, thân thể bao trùm vết thương.
Nghệ Tu liếc mắt một cái, mở miệng: "Em muốn tắm hơi không?"
Tô Dập chớp chớp mắt, mờ mịt gật gật đầu.
Sau đó, Tô Dập cởi áo ra bị Nghệ Tu cười nhạo là gà luộc bới tới băng ghế gỗ có hơi nước lượn lờ, thân thể cứng còng hơi đỏ lên, mồ hôi không ngừng túa ra.
Cậu chậm rãi đưa tay lau mồ hôi, cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh trong lòng bàn tay mình Tô Dập khẽ thở nhẹ một tiếng, sau đó nhìn làn da trở nên u ám của mình mà sợ run.
Thân thể nóng bừng không ngừng túa mồ hôi, cả người ướt nhẹp, thân thể lẫn làn da đều hơn căng lên, cảm giác bủn rủn vô lực theo hơi nước mông lung vững vàng giam cầm Tô Dập.
Thế giới chỉ còn là một mảnh mơ hồ, hơi nước ấm nóng chậm rãi lượn lờ làm tri giác của người ta cũng mông lung theo.
Cảm giác này rất lới lạ, đây là lần đầu tiên Tô Dập cảm nhận được.
Nghệ Tu rưới một ca nước lên chậu đá nóng bỏng, sau đó ngồi xuống đối diện Tô Dập, hai tay giang rộng tựa lưng vào ghế ngồi, đầu thả lỏng ngửa ra sau, chiếc khăn lông che lên mắt.
Tô Dập nhìn Nghệ Tu hồi lâu, sau đó học theo anh thả lỏng dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Mồ hôi không ngừng túa ra, cảm giác này có chút thoải mái.
Chờ hai người tắm xong đi ra ngoài, Tô Dập chỉ cảm thấy mỗi lỗ chân lông trên người đểu thoải mái.
Nghệ Tu mặc áo sơ mi chữ T mà đen, quần cộc màu xám tro, một tay lau tóc một tay cầm di động xem một chút: "Mọi người xuống lầu ăn cơm, chúng ta cũng đi thôi."
Tô Dập kéo kéo chiếc áo sơ mi chữ T màu trắng mềm mại trên người, chất liệu vải thoải mái dán vào da thịt, đây là Mao Thiên Tuyền mua cho cậu. Mỗi khi thấy đồ tốt, Mao Thiên Tuyền thường xuyên mua về một đống lớn rồi chia ra cho mọi người trong ngành. Bất quá ánh mắt cũng không tệ nên mọi người vẫn luôn ngầm tiếp nhận sở thích này của chị.
Nghệ Tu ngẩng đầu nhìn Tô Dập, đột nhiên đưa tay nắm tay cậu giơ lên rồi nhéo nhéo má cậu, bình luận: "Da non thịt mềm, lại tắm rửa sạch sẽ, có thể làm thịt được rồi, nếu thịt nhiều hơn một chút thì sẽ ngon hơn."
Nói xong, anh phì cười một tiếng, cũng không thèm để ý Tô Dập có phản ứng gì, trực tiếp đổi giày, sải bước đi tới cửa phòng.
Tô Dập khó hiểu liếc nhìn cánh tay gầy guộc của mình, còn nhéo nhéo một cái, không rõ vì sao Nghệ Tu lại nói muốn làm thịt mình.
Nghệ Tu cầm thẻ phòng mở cửa, gọi Tô Dập đang ngây ngốc đứng tại chỗ mau đi ra rồi đi thang máy xuống phòng ăn ở lầu hai.
Trong phòng tiệc Buffet sang trọng ở lầu hai, có người thấy Khương Tu Hiền với cái đầu vàng ươm chói lóe đang một mình cầm dĩa lấy thức ăn, nhất thời ngứa miệng.
"Ê con chó ngu của Nghệ Tu, liếm chân con quái vật kia vui không?"
Khương Tu Hiền buông chiếc kẹp đang kẹp một miếng bánh sừng trâu xuống, miếng bánh rơi trở lại với nhóm đồng bạn của mình.
Khương Tu Hiền quét mắt, âm trầm nhìn kẻ âm dương quái khí vừa lên tiếng khiêu khích mình, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười giễu cợt: "A, còn tưởng là thần thánh phương nào, hóa ra là phế vật Tào Tuấn Đạt? Sao, Thiên Huyền Tông thả mày ra để xấu mặt tông môn nữa à?"
.*.