Âm Dương Nhãn
Chương 32 : Mặt Nạ
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
"Khương.Tu.Hiền! Mày đắc ý cái gì? Chẳng qua chỉ là một tên tử sĩ thấp kém, nếu không phải... thì mày đã chết từ sớm rồi, còn có thể đứng đây nói chuyện với tao à?! Sao, đi theo con quái vật kia thành lập được cái đặc vụ bộ môn gì đấy rồi đắc ý à? Chó chính là chó, không chỉ liếm chân quái vật mà còn liếm giày chính phủ!" Sắc mặt Tào Tuấn Đạt xanh mét, nhỏ giọng mắng chửi Khương Tu Hiền.
Sắc mặt Khương Tu Hiền trở nên âm trầm, đặt mạnh dĩa thức ăn xuống bàn, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười, thế nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm độc: "Thế nào? Không dám lớn tiếng à? Sao không để mọi người biết phế vật như mày ngay cả một tử sĩ thấp kém cũng không thu phục được, ngược lại còn bị người ta đánh cho rơi răng đầy đất?"
Trước mặt Khương Tu Hiền là ba người, Tào Tuấn Đạt vừa lên tiếng khiêu khích đứng ở ngoài cùng bên trái, bên phải là một người cao to đầy cơ bắp, chẳng qua biểu tình lãnh đạm, ánh mắt trống rỗng không có ánh sáng.
Nói xong, Khương Tu Hiền đảo mắt nhìn người đứng giữa, cười hì hì nói: "Ô, hóa ra là ôm đùi, có tiền đồ thật."
Sắc mặt Tào Tuấn Đạt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, giận tới phát run, nắm tay siết chặt nhịn không được nâng lên.
Khương Tu Hiền híp mắt, hạ thấp âm thanh: "Tới a Đào Tuấn Đạt, mày có cái gan chó này sao?"
Xôn xao bên này làm không ít người chú ý, đã có phục vị chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, bắt đầu gọi bảo vệ.
"Đủ rồi." Ánh mắt người trẻ tuổi đầy ngạo khí đứng giữa đột nhiên ngăn cản Tào Tuấn Đạt, liếc nhìn Khương Tu Hiền một cái, con ngươi cao cao tại thượng lóe lên một tia khinh thường, nhàn nhạt nói với Tào Tuấn Đạt đã tức giận tới đỏ mặt phình cổ: "Không cần so đo với tàn thứ phẩm."
Nói xong, đối phương dẫn Tào Tuấn Đạt không cam lòng xoay người rời đi.
Tào Tuấn Đạt không cam lòng nói với người nọ: "Anh Quách, sao anh không để tôi đập tên nhóc đó một trận?"
Người trẻ tuổi nhìn về phía trước, lãnh đạm nói: "Cậu ngu à? Khương Tu Hiền xuất hiện thì khẳng định quái vật Nghệ Tu kia cũng ở gần đây thôi."
Khương Tu Hiền đứng im tại chỗ nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, lúc quay đầu nhìn lại thì phát hiện Nghệ Tu đã dẫn Tô Dập xuống, đang dạo quanh bàn ăn xem có món gì.
Ánh mắt Khương Tu Hiền sáng lên, sau đó quay đầu liếc nhìn bóng lưng người trể tuổi nọ, cười lạnh: "Chả trách tên kiêu ngạo Quách Phi Minh kia đột nhiên lại bỏ đi, hóa ra là chết nhát."
Nói xong, Khương Tu Hiền một lần nữa gắp bánh sừng trâu bỏ vào dĩa của mình rồi vui sướng chạy tới chỗ Nghệ Tu cùng Tô Dập, cười hì hì đề cử mấy món ngon rồi lon ton chạy trở về bàn dài mà nhóm Vu Hãn Âm đang ngồi.
Chiếc bàn này đủ để tám người ngồi, trên bàn trang trí bằng một chậu cây xanh, Vu Hãn Âm, Bình Hạo Diễm cùng Đỗ Phái Tuyết đang ngồi bên bàn.
Bình Hạo Diễm ánh mắt sáng long lanh ngẩng đầu nhìn Khương Tu Hiền, đưa tay đập tay một cái vang dội: "Anh Khương, chiến thắng trở về a."
Khương Tu Hiền lắc đầu, cười hì hì nói: "Nào có nào có, đều nhờ phúc của lão đại, lão đại vừa xuất hiện, đám người kia liền cụp đuôi bỏ chạy, anh chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi."
Đỗ Phái Tuyết ăn xong xà lách cùng bánh mì trong dĩa của mình, sau đó bắt đầu ăn kem. Liếc nhìn Quách Phi Minh cùng hai kẻ hầu của mình, cô lạnh lùng nói: "Gã cùng lứa với đội trưởng, cùng tầm hai mươi lăm đi, còn không chịu diệt vài con đại quỷ xây dựng chút danh tiếng trong huyền môn thì không còn kịp nữa."
Vu Hãn Âm phì cười: "Quản làm gì cho mệt."
Mao Thiên Tuyền bưng một khay thức ăn đi tới, cười cởi mở: "Mấy đứa nói gì vậy?"
Khương Tu Hiền nuốt ngụm bánh sừng trâu ngọt ngào trong miệng nói: "Chị Mao, khay thứ hai rồi hả?"
Mao Thiên Tuyền nhíu mày, cười mắng: "Sao, chê chị Mao của em ăn nhiều à? Muốn ăn đòn đúng không?"
Vừa nói, Nghệ Tu cùng Tô Dập cũng bưng thức ăn tới, hai khay trên tay Nghệ Tu có chút khoa trương, đầy ắp.
Bọn họ ngồi xuống bàn, Tô Dập còn chậm rãi bỏ vài quả trứng trên khay mình qua khay Nghệ Tu.
Khương Tu Hiền liếc về phía Quách Phi Minh, mở miệng: "Lão đại, Quách Phi Minh cũng tới, xem ra lần này Thiên Huyền Tông có không ít người tới."
Nghệ Tu ngẩng đầu quay lại liếc nhìn Quách Phi Minh kiêu ngạo bên kia, cười nhạo: "Chả ra sao, ngay Nghệ thiếu tông chủ cũng không kiêu ngạo như vậy."
Tô Dập ngẩng đầu nhìn Nghệ Tu, cậu nghe ra chút khinh thường trong lời nói đối phương, sau đó lại cúi đầu an tĩnh ăn.
Cơm tối cũng không xảy ra thêm chuyện gì, bảo vệ được gọi tới thấy tranh chấp đã tan liền rời đi.
Màn đêm buông xuống, Tô Dập kéo chiếc rèm cửa dày nặng, từ cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Phòng của bọn họ nằm ở tầng mười sáu, ở giữa Sa Minh trấn không có tòa kiến trúc nào cao hơn mười một mười hai tầng có thể nói là hạc giữa bầy gà. Đứng trên tầng cao nhất nhìn ra ngoài, trong một mảnh đèn đuốc sáng trưng có thể nhìn thấy hết thảy không bỏ sót thứ gì.
Tô Dập mặc quần áo ngủ ngầng đầu nhìn bầu trời, phát hiện trên trời có không ít ngôi sao lấp lánh. Những vì sao này hệt những những viên kim cương li ti được khảm lên màn nhung được đèn đuốc dưới mặt đất chiếu sáng lấp lánh rực rỡ.
Tô Dập quan sát một chốc rồi kéo rèm cửa lại, chân trần giẫm lên thảm quay về giường, giở chăn rồi nằm lên.
Thân thể nằm trên giường lớn mềm mại, Tô Dập an tĩnh nằm đó, trừng mắt nhìn tấm màn hoa lệ từ trên đỉnh đầu rũ xuống.
Vô luận là màu đỏ tươi như máu hay giả làm người lương thiện, cái nào.. cũng thực thích hợp với cô.
Đỗ Phái Tuyết rũ tầm mắt nhìn chiếc mặt nạ đối phương đưa tới, con ngươi trầm tĩnh, không nhúc nhích.
Tay Từ Nhạc Trạm cứ vậy cứng đờ giữa không trung, tựa hồ có chút lúng túng liếc nhìn Đỗ Phái Lan, sau đó nói với Đỗ Phái Tuyết: "Xin lỗi, hình như anh hơi tự chủ trương, em không thích chiếc mặt nạ này à?"
Đỗ Phái Lan cũng có chút lúng túng nhìn Đỗ Phái Tuyết đứng im bất động bên kia, đang định giảng hòa thì Đỗ Phái Tuyết đã liếc nhìn cô một cái, sau đó nhận lấy chiếc mặt nạ.
"Cám ơn." Đỗ Phái Tuyết nhàn nhạt mở miệng.
Từ Nhạc Trạm mỉm cười ôn nhu: "Không có gì, em gái thích là tốt rồi."
Cuối cùng Từ Nhạc Trạm cùng Đỗ Phái Lan rời đi, nhìn theo bóng lưng hai người, Đỗ Phái Tuyết cúi đầu nhìn chiếc mặt nạ đỏ rực trong tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật là một kẻ phiền toái."
Sau đó cô giơ tay ném chiếc mặt nạ vào thùng rác chứa đầy hộp giấy cùng que trúc.
Chờ đến khi Mao Thiên Tuyền quay trở lại thì thấy Đỗ Phái Tuyết đứng bên cạnh sạp mặt nạ, không biết đang nhìn gì.
"Phái Tuyết, em chọn xong chưa?"
Đỗ Phái Tuyết quay đầu lại, an tĩnh nhìn Mao Thiên Tuyền một cái, sau đó chỉ chiếc mặt nạ nửa mặt màu trắng có hình vẽ hoa linh lan vừa nãy: "Cái này đi."
Mao Thiên Tuyền nhìn sạp mặt nạ, không khỏi than thở: "Em nói xem chị nên chọn màu đỏ hay màu xanh..."
"Màu xanh đi." Đỗ Phái Tuyết nhẹ giọng cắt lời, ánh mắt trầm tĩnh: "Màu xanh dễ nhìn, hợp với quần áo chị mặc hôm nay."
"Được! Nghe theo em, cương trực!" Mao Thiên Tuyền cầm lấy chiếc mặt nạ màu xanh da trời, cười nói. Sau đó cũng cầm chiếc mặt nạ Đỗ Phái Tuyết chỉ vừa nãy, sảng khoái trả tiền.
Hai người đeo mặt nạ men theo dòng người tiến tới sân khấu lớn.
Bên kia, Nghệ Tu cùng Tô Dập nắm tay nhau đi trong đám người.
Thời gian đến, tiếng chiêng trống vang dội, diễn viên hí kịch hóa trang đậm mặc y phục rực rỡ bước lên sân khấu, tay áo hoa lệ hất một cái, ánh mắt sáng ngời nhìn nhóm khán giả đông nghìn nghịt bên dưới, tiếng hát uyển chuyển quyến rũ chầm chậm vang lên.
.*.
[Tiểu kịch trường] tiểu lưu manh x tiểu trong suốt 3
Nghệ Tu phát hiện bạn học cùng bàn có tóc mái che kín nửa mặt chính là con gà luộc mình từng gặp trong nhà vệ sinh thì rất tức giận, cảm thấy con gà luộc này đùa giỡn mình.
Vì thế anh quyết định muốn đùa giỡn trở lại.
Ngày nọ, Nghệ Tu dồn tiểu trong suốt Tô Dập vào góc tường, hung tợn nói: "Nhóc con, đùa giỡn tao vui lắm đúng không? Chưa nghe qua danh tiếng của tao ở trường này à?"
Tô Dập co rút trong góc, rũ đầu không dám lên tiếng.
Nghệ Tu trợn mắt: "Còn ngớ người ra đó làm gì? Không mau lấy tiền ra biếu!"
Tô Dập khựng một chút, sau đó yên lặng moi hết tiền trong túi ra, ngoan ngoãn đưa cho Nghệ Tu.
Nghệ Tu cười khì khì, đưa tay tới đè đầu Tô Dập hung hăng xoa loạn, xoa đến mức làm người ta lảo đảo.
"Nhóc con, anh đây còn không trị được mày à?" Nghệ Tu hừ một tiếng, tâm tình vui sướng xoay người rời đi.
Tiểu trong suốt Tô Dập giơ nắm tiền, đầu tóc bù xù:???
...
Mặt nạ màu đỏ: tượng trưng cho trung nghĩa, ngay thẳng, có tâm huyết, nhưng cũng có ý nghĩa châm chọc là giả làm người hiền lành lương thiện.
Màu xanh da trời: cương trực, bướng bỉnh khó thuần phục.
Màu vàng: dũng mãnh, nóng nảy.