Âm Dương Nhãn

Chương 33 : Quỷ Khí Triều

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Kết quả hôm đó Nghệ Tu kéo Tô Dập dạo hội chùa cả ngày nhưng không biết khu chợ trong truyền thuyết kia ở nơi nào, Nghệ Tu cũng không giải thích. Anh cũng không hỏi buổi sáng Tô Dập xảy ra chuyện gì, những nghi vấn này tựa hồ đã hoàn toàn bị bỏ quên theo hai bàn tay giao nhau đến ướt mồ hôi.



Tô Dập ngồi trên giường ôm bảng vẽ chăm chú vẽ, rất nhanh một ống tay áo như ẩn như hiện, tiếp đó là bờ vai mềm mại xuất hiện.



Trên trang giấy vẽ có rất nhiều thứ, mặt nạ, làn sóng người, đường phố, ông cụ giơ cao cây kẹo hồ lô, nhưng nhiều nhất chính là một cái bóng lưng.



Bóng lưng kia mặt áo màu xám tro có in dòng chữ POLO, đeo mặt nạ, cánh tay trái đưa ra sau giống như đang dắt tay ai đó.



Ba ngày tiếp nhóm Vu Hãn Âm đi họp, Tô Dập cùng Nghệ Tu thì cơ bản đều ở trong phòng không ra ngoài. Tô Dập vùi đầu vẽ, Nghệ Tu thì ở trong phòng thể thao luyện tập, ngay cả ba bữa đều gọi thức ăn ngoài hoặc phục vụ khách sạn bưng lên, quả thực là trạch tới không thể nào trạch hơn.



Vì thế chờ ba ngày trôi qua, lúc Nghệ Tu kéo Tô Dập ra khỏi phòng, cậu vẫn còn chưa kịp phản ứng.



"Đi, đi quỷ quật."



Chờ bọn họ chỉnh lý xong đi xuống lầu ăn sáng, phòng ăn có chút vắng vẻ, nhóm Nghệ Tu thoạt nhìn có chút nổi trội.



Khương Tu Hiền nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Hình như đều đi cả rồi, đi sớm vậy sao?"



Nghệ Tu thờ ơ gắp thức ăn vào khay của mình, tùy ý nói: "Giờ chỉ mới tám giờ, tới mười giờ quỷ quật mới mở ra, đi sớm như vậy để bị phạt đứng à?"



Bình Hạo Diễm không đi quỷ quật, tự hiểu mình có đi cũng chỉ là gánh nặng của mọi người nên liền nằm lại phòng ngủ nướng.



Chờ mọi người chậm rãi ăn sáng xong thì tiến tới khu hội chùa huyên náo mấy ngày trước. Chỉ thấy quảng trường rộng lớn được thu dọn sạch sẽ, lúc này Tô Dập phát hiện ở bốn phía quảng trường được đặt những bức tượng giá giống hệt nhau. Một con đường lót đá thật dài thông lên trên núi, một tòa kiến trúc màu xám tro lợp ngói lưu ly như ẩn như hiện giữa đám cây cối, nhìn không rõ lắm.



Ngay lúc Tô Dập nghĩ bọn họ phải leo núi thì Vu Hãn Âm đi tới chỗ mấy chiếc xe tham quan đậu bên đường nói gì đó, sau đó nhanh chóng quay lại vẫy vẫy tay với bọn họ, chính mình thì trực tiếp lên xe, ngồi xuống.



Bọn họ ngồi trên xe vừa hóng gió vừa thưởng thức phong cảnh trên núi.



Tài xế lái xe còn tán dọc với bọn họ: "Mấy ngày này đạo quan trên núi đóng cửa, nghe nói là phải làm lễ cầu phúc gì đó, các vị có cần tôi chờ chốc nữa chở xuống không?"



Vu Hãn Âm mỉm cười: "Không sao, bọn tôi tới cổng chụp vài tấm hình rồi đi xung quanh dạo chơi, với lại chúng tôi có mang theo dụng cụ cắm trại, muốn ở lại trên núi chơi vài ngày."



"Được rồi, bất quá phải cẩn thận có rắn, hình như có một tổ ong vò vẽ vẫn chưa bị lấy xuống nữa. Nếu muốn xuống núi thì cứ nhìn xem có xe không, đưa tay cản là được."



Chỗ cao nhất xe tham quan có thể chạy tới là cổng đạo quan trên núi Sa Minh, chiếc xe dừng lại trước cánh cổng lớn của đạo quan, chờ tất cả xuống xe, tài xế liền lái xe rời đi.



Xem giờ thì đã gần chín rưỡi.



Cánh cổng vốn đóng chặt hé ra một khe hở, một người giữ cửa mặc đồ đạo sĩ thở phào, vội vàng gọi bọn họ qua: "Các vị tới sát giờ quá, mau vào đi, bằng không sẽ không kịp mất."



Nghệ Tu tiến vào cửa, tùy ý nói: "Vẫn còn kịp, từ đạo quan tới quỷ quật không phải chỉ tốn hai mươi phút thôi sao?"



Đạo sĩ cười gượng, "ầm" một tiếng đóng cửa lại rồi tiến tới trước dẫn bọn họ đi vào hàng lang dài nối thẳng ra phía sau đạo quan.



Đạo quan có diện tích cực kỳ rộng lớn, đình đài lầu các có đủ, cũng có rường cột chạm trổ. Bọn họ theo hành lang đi thẳng ra cửa sau, sau đó từ cửa sau tiến ra ngoài, một con đường mòn lót đá quanh co uốn lượn chạy thẳng lên núi xuất hiện trước mặt mọi người, lúc này mới thực sự cần leo núi.



Trên đường mòn không hề có bóng người, đạo sĩ đi trước đầu đổ đầy mồ hôi, bước chân gấp gáp, sợ các vị sau lưng mình không tới kịp. Ngược lại nhóm Nghệ Tu, người đeo tai nghe, người đeo kính mắt, không chỉ không hề hoang mang còn đeo lều vải cùng dụng cụ sau lưng, cứ hệt như dạo chơi chậm rãi tiến lên núi.



Hai bên con đường lát đá là cây cối rậm rạp, gió từ cành lá xuyên qua xào xạc xào xạc không dứt.



Mao Thiên Tuyền đột nhiên than thở: "Bạch Tình thích nhất là hoàn cảnh này, đáng tiếc..."



Đỗ Phái Tuyết rút thanh trường đao bọc vải trong ba lô ra, bình thản nói: "Không bằng sau chuyến này, chúng ta dẫn Bạch Tình tới khu rừng nào đó ít người vui chơi một chuyến, cũng gần nửa năm rồi Bạch Tình không rời khỏi đặc vụ bộ môn."



Khương Tu Hiền cười hì hì: "Ý kiến hay!"
Tô Dậm nhìn Nghệ Tu chằm chằm, nắm tay đặt bên người siết chặt thành quyền, trong lòng dâng lên cảm giác nôn nóng khó nhịn, trước lúc đầu óc kịp suy nghĩ cậu đã tiến tới trước.



Mao Thiên Tuyền cả kinh muốn kéo Tô Dập lại: "Nguy hiểm!"



Thế nhưng động tác của Tô Dập nhanh hơn, Mao Thiên Tuyền vội vàng đuổi theo, nhóm Vu Hãn Âm đứng bên cạnh Tô Dập cũng cả kinh vội vàng tiến tới vài bước định kéo Tô Dập lại.



Nhóm Vu Hãn Âm tiến tới vài bước, thế nhưng lúc còn cách Nghệ Tu hai ba bước thì không thể không đứng lại. Vu Hãn Âm cắn răng lui về sau một bước, dây cột tóc cột chùm tóc trên đầu vai bị cắt đứt, tóc đen xõa ra. Làn da có cảm giác đau nhói, tựa hồ có thứ gì đó vô hình đang uy hiếp hết thảy mọi thứ tới gần Nghệ Tu, tiến thêm một bước thì kết cục chính là cả người sẽ bị châm thành vô số lỗ máu.



Đó là kết quả Nghệ Tu đã cố gắng kiềm chế!



Thế nhưng bọn họ không kéo được Tô Dập!



Mao Thiên Tuyền cắn răng, mạo hiểm liều mạng đưa tay chụp lấy Tô Dập, đồng thời gọi một tiếng: "Tiểu Dập!"



Đột nhiên, Mao Thiên Tuyền kinh ngạc mở to mắt.



Chỉ thấy Tô Dập xuyên qua làn năng lượng hung bạo đó từng bước từng bước tiến tới gần Nghệ Tu, mà sức mạnh cuồng bạo lúc công kích tới trên người Tô Dập giống như đột nhiên quẹo cua, chỉ cọ ra những vệt máu nhạt.



Sau đó, Tô Dập thành công nắm lấy cánh tay lộ đầy gân xanh của Nghệ Tu.



Người xung quanh không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng Nghệ tông chủ đang đứng quan sát thì khẽ nhíu mày, con ngươi Nghê Nguyên Tư vẫn âm thầm quan sát khẽ co rút, ánh mắt bắt đầu tập trung lên người Tô Dập.



Một luồng khí lưu nhẹ nhàng vờn quanh hai người, Nghệ Tu đang cúi đầu đột nhiên thức tỉnh, anh chầm chậm quay đầu nhìn cánh tay gầy yếu trắng nõn đang nắm tay mình.



Nhiệt độ lành lạnh từ chỗ bị nằm truyền tới, hệt như chậu nước đá rưới vào châị lửa nóng hừng hực, sức mạnh cuồng loạn trong cơ thể cũng được trấn an.



Qua hồi lâu, Nghệ Tu khàn khàn mở miệng: "Buông tay."



Tô Dập còn chưa kịp phản ứng, Nghệ Tu đã giật tay ra sau đó nắm ngược lại tay Tô Dập, nhìn vết máu chói mắt trên cánh tay gầy yếu, thấp giọng mắng: "Em bị ngu à? Cứ vậy liều lĩnh xông tới?"



Bị Nghệ Tu nắm tay, Tô Dập lúng túng không nói nên lời.



Lúc nãy Mao Thiên Tuyền vừa mới vươn tay liền bị Vu Hãn Âm nhanh tay lẹ mắt kéo giật trở lại nên cũng may mắn không bị thương, lúc này đang kinh ngạc nhìn hai người.



Vi tông chủ Tử Vi Tông sắc mặt bất thiện nhìn qua, Nghệ tông chủ thì thu hồi tầm mắt. Nghê Nguyên Tư có chút suy tư nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười hứng thú.



.*.



[Tiểu Kịch Trường]



Tác giả: này này, nhóm bên kia là diễn viên phim nào vậy? Đây là phim trường tu tiên, không phải hiện đại đâu nha!



Nghệ Tu: đi thôi đi thôi.



Nhóm diễn viên huyền môn: đừng đi a! lão đại, yêu tụi em một lần đi mà!



Nghệ Tu: Cút ngay! Tôi còn phải chạy qua phim trường kế bên quay phim với tiểu trong suốt nữa!



...



[Tác giả] có độc giả khó hiểu vì sao vai phụ đều là lai giả bất thiện, tôi giải thích một chút, thực ra thì đặc vụ bộ môn là một nhóm bị khinh thường, cô lập trong huyền môn, thế nhưng bởi vì giá trị vũ lực quá khủng khiếp của anh Nhất Hưu cùng những người khác nên bọn họ không thể không ngưỡng vọng. Người của huyền môn (đặc biệt mà tam đại tông) đều tự xưng là thanh cao xuất trần, bọn họ khinh thường đặc vụ bộ môn làm việc cho chính phủ.



Hơn nữa bởi vì quá khứ bọn họ đã trải qua nên lại càng bị huyền môn xem là dị loại, là đối tượng bài xích, kiêng kỵ. Vì thế thoạt nhìn người trong huyền môn có thái độ bất thiện với bọn họ, thế nhưng không phải tất cả đều như vậy, vẫn có một số ít đối xử rất tốt với bọn họ!