Âm Dương Nhãn

Chương 34 : Lê Hoa

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Mỗi Lần quỷ quật mở ra đều bùng nổ một trận quỷ khí triều mãnh liệt, phải đánh nát quỷ khí triều mới có thể tiến vào quỷ quật.



Ánh sáng trên người đã bình ổn rất nhiều, Nghệ Tu cúi đầu nhìn vệt máu nhỏ trên người Tô Dập, nhận lấy thuốc mỡ Vu Hãn Âm đưa qua, không tính là ôn nhu bôi lên miệng vết thương.



Vi tông chủ Tử Vi Tông cầm trường côn xích kim gõ mạnh xuống đất một cái, biểu tình hung dữ cười lạnh: "Muốn rề rà tới bao giờ? Quỷ quật chỉ mở ra một đoạn thời gian mà thôi, bảo bối cũng không chờ người, mấy người cứ ở đó đi, Tử Vi Tông chúng tôi đi trước!"



Nói xong, ông quay đầu hô một tiếng rồi dẫn năm sáu chục người của tông môn tiến vào kẽ nứt.



Đội ngũ Thiên Huyền Tông cũng giật mình, người trẻ tuổi đứng sau lưng Nghệ tông chủ lạnh lùng liếc nhìn Nghệ Tu một cái, đang định nói gì đó với Nghệ tông chủ nhưng bị ánh mắt của đối phương quét tới liền cứng đờ, một câu cũng không nói ra được.



"Vào." Thu hồi ánh mắt lãnh đạm, Nghệ tông chủ lời ít ý nhiều mở miệng, sau đó dẫn nhóm người an tĩnh trang nghiêm ở sau lưng tiến vào kẽ nứt.



Nghệ Tu bôi thuốc lên tất cả chỗ bị thương trên người Tô Dập, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đầu cậu, mặt không biến sắc nói: "Lần sau còn dám xông tới như vậy nữa, chặt đứt chân em."



Tô Dập cúi đầu nhìn mấy vệt máu trên người mình, ậm ừ đáp một tiếng, cũng không biết rốt cuộc có nghe lọt tai hay không.



Nghệ Tu cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cũng đang ở trước mặt mọi người. Bọn họ loay hoay một hồi, người trên đài đã tiến vào khe nứt hơn phân nửa, chỉ còn người của Hạo Ca Tông lưu lại tại chỗ, Nghê Nguyên Tư mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ.



Nghê Nguyên Tư giống hệt như người thời xưa, lời nói lẫn hành động đều lộ ra khí tức nho nhã. Anh tiến tới vài bước, tay chắp lại đặt trước ngực, cung kính khom người làm lễ theo phong cách cổ xưa, cười nói: "Lần này nhờ có Nghệ đội trưởng, bằng không cũng không biết phải giải quyết thế nào."



Lễ này làm rất lưu loát, thế nhưng đối diện lại là nhóm Nghệ Tu đang mặc quần áo thể thao hiện đại, nhìn thế nào cũng thực mất tự nhiên, có chút không hợp thời hợp thế.



Trong lòng Tô Dập lại run lên, mặc dù đang cười nhưng con ngươi Nghê Nguyên Tư lại tối om, hệt như nước bùn đen ngòm, có chút quỷ quyệt kỳ dị.



Tô Dập không khỏi dời tầm mắt, né tránh tầm mắt Nghê Nguyên Tư.



Nghệ Tu thì vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tô Dập, cũng không thèm nhìn Nghê Nguyên Tư, lúc này Vu Hãn Âm tiến tới một bước, khách khí mở miệng: "Không cần cám ơn, là việc chúng tôi nên làm. Lần này thánh tử cũng không vào quỷ quật à?"



Nghê Nguyên Tư lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo ngọc trong tay, than nhẹ một tiếng: "Thân thể tôi ngày càng suy yếu nên vẫn không nên vào đó gây thêm phiền toái, lần này cũng chỉ để nhóm người trẻ tiến vào học hỏi một chút thôi."



Nói xong, cả người Nghê Nguyên Tư đột nhiên run lên, nghiêng đầu che miệng kịch liệt ho khan vài tiếng, ngay cả bàn tay thon gầy tái nhợt cũng khẽ run. Chờ đến khi ngừng ho, anh cười yếu ớt: "Để mọi người chê cười rồi, mọi người mau vào đi. Nghê cũng không trở ngại nữa, chúc mọi người thuận lợi."



Nói xong, Nghê Nguyên Tư khẽ mỉm cười, xoay người nhanh chóng quay trở lại nhóm Hạo Ca Tông, bình thản nói gì đó với nhóm người trẻ tuổi.



Nghệ Tu nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng Nghê Nguyên Tư, sau đó nói: "Đi thôi."



Lúc này nhóm sáu người bọn họ mới đi xuống đài, tiến về phía kẽ nứt. Một tia sáng hư ảo bất quy tắc tỏa ra từ kẽ nứt rỗng năm sáu mét, lúc đi tới ánh sáng kia, bóng người sẽ vặn vẹo một chút, sau đó liền biến mất.



Quỷ quật kỳ thực nằm ở một không gian khác, kẽ nứt kia không phải một đường bằng phẳng nên quỷ vực cùng kẽ nứt vặn vẹo tạo thành một không gian hoang vu. Khu vực này giống như một vùng trung hòa giữa nhân giới cùng quỷ vực, bởi vì hàng năm bao phủ quỷ khí nồng đậm, vật cực tất phản, cũng chính vì thế mà nơi này cũng sinh ra những tài liệu chí cương chí dương trân quý để đối phó quỷ quái.



Cũng may kẽ nứt không lớn, quỷ quái cấp mười trở lên không chui qua lọt nên chỉ cần định kỳ tiến vào quỷ quật thanh lý thì vùng biên giới bị phong ấn này sẽ rất an toàn.



Bước xuyên qua vầng sáng vặn vẹo kia, Tô Dập không cảm thấy gì đã thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến đổi, vách đá cao ngất hai bên biến mất, hiện giờ trước mắt là một vùng lòng chảo rộng rãi. Bọn bọ đang đứng ở phần biên giới lòng chảo, sườn dốc nghiêng bên dưới ước chừng kéo dài khoảng hai ba trăm mét, trên sườn núi có vài khối đá lớn, vài cây cỏ dại tùy tiện sinh trưởng, thoạt nhìn rất vắng lặng.



Phản ứng đầu tiên của Tô Dập là quay đầu nhìn lại phía sau, cậu phát hiện phía sau là một mảnh sương mù dày đặc trắng xóa, làn sương này vờn quanh toàn bộ lòng chảo, mà phía sau làn sương tựa hồ là một mảng vách đá lớn bao quanh lòng chảo, trên vách đá có trận ăn như ẩn như hiện.
Nghe vậy, Vu Hãn Âm ngồi xổm xuống kéo ba lô, lấy ra hai vòng tròn kim loại giống như la bàn đưa cho Tô Dập cùng Khương Tu Hiền: "Đây là thiết bị dò xét Hạo Diễm mới nghiên cứu được, nghe nói có hiệu quả chính xác trong phạm vi đường kính năm mươi mét..."



Nghe vậy, Khương Tu Hiền lập tức than vãn: "Đường kính năm mươi mét?! Làm sao mà tìm được a?"



Vu Hãn Âm nhét thiết bị vào tay Khương Tu Hiền: "Cầm đi, ít ra cũng tốt hơn là chạy tứ tung như ruồi bọ. Hay em muốn giống như nhóm tán tu kia, mệt nhọc suốt mấy ngày mà chẳng thu hoạch được gì?"



Tô Dập quan sát la bàn trong tay, chỉ thấy vòng ngoài khắc chi chít vạch khắc, bên trong chia thành vài vòng nhỏ, có những điểm sáng lấp lánh. Bên trong vòng tròn nhỏ cũng có cây kim như la bàn, chẳng qua có tới vài cây, còn có màu sắc bắt đầu, độ đậm nhạt bất đồng, đồng thời kích cỡ cũng bất đồng, chúng chỉa theo những phương hướng bất đồng, thế nhưng đại khái đều chỉ về phía sâu trong lòng chảo.



Cả nhóm chia lều cho mỗi nhóm, sau đó là một thùng nước lớn, thức ăn nén calo cùng đồ dùng hàng ngày.



Tô Dập nhìn bọc kẹo đậu phộng lớn, bánh bích quy cùng đồ hộp trong tay, lại nhìn thùng nước lớn bên chân Nghệ Tu, có chút hoài nghi số này không đủ để chống đỡ bảy ngày.



Nghệ Tu đặt bình nước lên kệ kéo đi, một lần nữa đeo lều vải trên lưng, chú ý tới tầm mắt nghi hoặc của Tô Dập liền giải thích: "Mấy thứ này đủ cho chúng ta ăn bảy tám ngày, với lại chúng ta cũng không ở đây lâu như vậy, chỉ đi dạo một vòng, cùng lắm năm sáu ngày sẽ rời đi."



Tô Dập gật đầu, sau khi nói tạm biệt với nhóm Vu Hãn Âm, mọi người tự chọn một phương hướng rời đi.



Đeo một balo thức ăn, Tô Dập nhấn chiếc nút bên tai nghe, tai nghe đột nhiên kéo dài ra sau đó xuất hiện một màn ảnh nhỏ bên mắt trái Tô Dập. Trên màn ảnh có vài điểm nhỏ sáng ngời, hai điểm chung một chỗ, chính là nhóm người đang phân tán.



Thiết bị này cũng do Bình Hạo Diễm mới chế ra, trước mắt vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu, lần này đưa cho bọn họ sử dụng để xác định vị trí.



Kéo thùng nước lọc cọc lọc cọc đi tới trước, Nghệ Tu quay đầu nhìn Tô Dập: "Đúng rồi, nếu gặp quỷ thì ném mấy thứ này xuống, chờ tiêu diệt chúng nó rồi nhặt lại.



Tô Dập gật đầu, thu nhỏ màn ảnh, nhanh chân đuổi theo Nghệ Tu.



Trong quá trình đi xuống sườn núi không gặp thêm con quỷ quái nào nữa, bọn họ xuyên qua đống quá lớn lởm chởm tiến vào lòng chảo.



Rõ ràng bên ngoài quỷ quật là một cánh rừng, thế nhưng cảnh tượng trong lòng chảo lại là một mảnh sa mạc hoang vu mờ mịt. Cỏ cây khô quắt theo cơn gió tùy tiện dao động, vô số tảng đá có hình thù kỳ quái phân bố chằng chịt, những cơn gió cát xuyên qua khe đá cuồng loạn thổi bay vạt áo Nghệ Tu cùng Tô Dập.



Tô Dập theo bản năng che miệng mũi, vội vàng lấy khẩu trang trong túi đeo vào. Ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của Nghệ Tu, Tô Dập phát hiện gió cát căn bản không thể áp sát cơ thể anh, vừa tới gần liền bị thứ ánh sáng kỳ dị kia cắn nuốt.



Nghệ Tu đảo mắt nhìn một vòng, mở miệng: "Lấy thiết bị thăm dò ra."



Tô Dập lục lọi trong ba lô, lôi chiếc la bàn ra.



Nghệ Tu nhíu mày nhìn hồi lâu rồi chỉ một hướng trong lòng chảo: "Chúng ta đi tới trung tâm, vừa đi vừa tìm kiếm tới được chỗ cái cây kia cũng tốn khoảng hai ba ngày, sau đó vòng lại cũng không sai biệt lắm.



Nói xong, Nghệ Tu cúi đầu nhìn la bàn: "Vừa vặn trước mặt không xa có phản ứng, đi xem thử xem có gì."



Bọn họ đi tới trước khoảng hai trăm mét, Nghệ Tu cúi đầu nhìn la bàn sau đó nhét vào trong tay Tô Dập, thấp giọng nói: "Ở gần đây thôi."



Tô Dập cất la bàn, đi tới khoảng hai bước thì một sinh vật có cái đầu dài nhọn đột nhiên từ phía sau một tảng đá nhú ra. Đó là một con quỷ có hình dáng từng đốt từng đốt giống như con giun làm người ta chán ghét, hơn nữa nó còn không có mắt, đường kính khoảng năm sáu chục cm.



Hai người đứng lại, Tô Dập thấy con quỷ giun kia ngọ nguậy, cái đầu nhọn của nó đột nhiên hé ra thành bốn chiếc múi hẹp dài, lộ ra những chiếc răng nanh bén nhọn chi chít bên trong.