Âm Dương Nhãn
Chương 41 : Mộc Tỳ Hưu
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Vu Hãn Âm bình tĩnh đi ở phía trước, xoay người nhìn về phía Tống Nghị: "Trước tiên tôi cần xác nhận một chút, anh có mang kẹo tới cho Hạo Diễm không?"
Tống Nghị lắc đầu, cũng chuẩn bị tinh thần bị soát người, kết quả Vu Hãn Âm chỉ nhẹ nhàng nói một câu vậy thì tốt. Tống Nghị không khỏi cảm thấy hoài nghi miêu tả Vu Hãn Âm vô cùng khủng khiếp của Bình Hạo Diễm.
Vu Hãn Âm dẫn Tống Nghị lên lầu bốn, tới phòng làm việc của Bình Hạo Diễm. Chỉ thấy dưới đất lổn ngổn linh kiện, đủ thứ đồ chỉ mới lắp ráp được một nửa, hơn mười chiếc máy tính đang mở tùy ý để dưới đất. Một cái máy thật lớn để trong góc phòng phát ra tiếng ong ong, vô số dây điện từ chiếc máy kia kéo dài ra ngoài, nối với dàn máy tình dưới đất cùng ba chiếc màn hình lớn ở phía trước chiếc máy.
Bình Hạo Diễm ngồi xếp bằng trên ghế da lớn, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, tiếng lách cách không ngừng vang lên. Lúc Vu Hãn Âm cùng Tống Nghị tiến vào, Bình Hạo Diễm không ngẩng đầu lên nói: "Số một, qua phòng kế bên cởi áo nằm lên giường, chờ."
Tống Nghị ngừng một lát, sau đó nhìn Vu Hãn Âm đang đứng dựa cửa.
Vu Hãn Âm nhíu mày, bước tới vỗ đầu Bình Hạo Diễm: "Em gọi người ta là gì?"
Bình Hạo Diễm bị vỗ đau, xoa xoa đầu không cam lòng chẹp chẹp miệng nói: "Tống đội trưởng, được chưa?"
Vu Hãn Âm nói xin lỗi Tống Nghị, sau đó dẫn anh qua phòng kế bên.
Cửa vừa mở ra liền lộ ra căn phòng giống hệt như phòng nghiêng cứu.
Cả căn phòng rộng là một mảnh trắng tinh, vài chiếc máy lớn đặt cạnh nhau, chính giữa là đài điều khiển kết nối với các chiếc máy kia cùng một cái giường sắt trải khăn trắng. Đèn chân không sáng ngời chiều rọi lên giường, đập vào mắt là một mảnh trắng tinh lóa mắt.
Căn phòng này rất ra dáng phòng nghiên cứu, lưng Tống Nghị lập tức mướt mồ hôi, trong đầu không ngừng bổ não mấy vụ thí nghiệm thân thể con người, toàn thân cứng ngắc như đá.
Vu Hãn Âm đi vào phòng mở thiết bị, thuận tay mang bao tay cao su, sau đó nói với Tống Nghị: "Cởi áo, nằm lên giường đi."
Trán Tống Nghị ứa mồ hôi lạnh, anh đứng im bất động một chốc, cuối cùng vẫn cắn răng cởi chế phục trên người. Anh mới tan làm đã bị Bình Hạo Diễm gọi tới, chế phục thẳng thớm bao chặt thân hình vai rộng mông hẹp của Tống Nghị, vừa cởi đồ ra liền lộ ra vóc người có luyện tập.
Tống Nghị nằm lên giường sắt, kim loại lạnh như băng kích thích làn da làm Tống Nghị kiềm không được khẩn trương, bắp thịt trên người mất tự nhiên co giật.
Đường cong cơ bắp vô tình lộ ra khi nằm xuống, ánh mắt như máy quét của Vu Hãn Âm quét qua cơ bụng, cơ ngực cùng cơ đầu vai khỏe đẹp, nhàn nhạt từ bên cạnh lấy miếng điện cực kết nối với dây điện, cười híp mắt mở miệng: "Lúc bình thường Tống đội trưởng có hay tập gym không?"
Tống Triết gật đầu, miễn cưỡng bỏ lơ con tim đang bất an: "Mỗi tuần đi hai ba lần, bình thường cũng có huấn luyện."
Vu Hãn Âm nhíu mày, dán miếng điện cực trong tay lên người Tống Nghị.
Đầu ngón tay cách lớp bao cao su như có như không xẹt qua làn da Tống Nghị, làm anh nổi da gà.
Dán điện cực xong, Vu Hãn Âm nhìn chiếc máy ở bên cạnh, bắt đầu nhấn gì đó.
Tống Nghị nằm cứng ngắc một chốc, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi: "Cái đó... phải làm thí nghiệm gì vậy?"
Vu Hãn Âm lắc đầu, lười biếng nói: "Không biết, bất quá anh yên tâm, Hạo Diễm sẽ không làm gì anh đâu."
Tống Nghị vẫn cứng ngắc như cũ, hệt như tảng đá nằm thẳng đơ trên giường. Vu Hãn Âm thấy vậy cũng không an ủi, cuối cùng đeo thiết bị kiểm tra lên đầu Tống Nghị, kiểm tra miếng điện cực, sau đó để lại một câu chờ Hạo Diễm rồi bỏ đi.
Một mình Tống Nghị nằm trên giường sắt nghĩ linh tinh... nghĩ một hồi, anh nhịn không được muốn gỡ bỏ điện cực trên người mình, đến khi định từ bỏ thì Bình Hạo Diễm rốt cuộc ôm một chiếc laptop lững thững đi vào.
Đặt laptop lên bàn làm việc, kết nối dây, liếc nhìn Tống Nghị đang ngẩng đầu nhìn mình, Bình Hạo Diễm hơi nâng cằm, dáng vẻ hệt như nhà nghiên cứu tà ác: "Nằm yên."
Tống Nghị cứng ngắc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống. Bình Hạo Diễm xoay người đi tới đài điều khiển kết nối với giường sắt ấn nút một chốc, sau đó Tống Nghị cảm giác chiếc giường sắt khẽ động một cái, sau đó bắt đầu di chuyển vào khoang!
Nháy mắt hô hấp Tống Nghị cứng lại, theo bản năng căng cứng thân mình, mắt nhìn chằm chằm ánh đèn chói mắt, bị đưa vào khoang kiểm tra.
Từ Nhạc Trạm thấy vậy thì hơi khựng lại một chút, ánh mắt quét nhìn về phía vành tai nhọn lộ ra khỏi mái tóc dài, ý cười bên khóe môi lại càng sâu hơn.
Kỷ Bạch Tình run bắn, sắc mặt tái nhợt lảo đảo lui về sau, hoảng sợ quay đầu bỏ chạy.
Vu Hãn Âm đi xuống lầu vừa vặn thấy một màn này, bước chân không khỏi ngựng lại, nhíu mày. Anh nhanh chóng làm như không có chuyện gì bước xuống, tiến vào phòng mỉm cười đưa tay với Từ Nhạc Trạm: "Xin chào tiên sinh, tôi là Vu Hãn Âm."
Từ Nhạc Trạm đứng dậy, mỉm cười bắt tay: "Xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Lần này tôi lỗ mãng tới đây vì thay thánh tử đại nhân đi một chuyến, muốn cám ơn Nghệ đội trưởng ra tay hỗ trợ, thuận tiện gặp em gái Phái Tuyết."
Vu Hãn Âm lộ ra nụ cười hoàn mỹ: "Thánh tử khách khí quá rồi, này là chuyện chúng tôi phải làm."
Từ Nhạc Trạm mỉm cười ôn hòa, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng khẽ cong cong: "Đến cám ơn là việc nên làm, nếu không phải thân thể thánh tử không khỏe thì ngài đã muốn tự mình tới..."
Khương Tu Tiền đột nhiên vọt tới, "cạch" một tiếng mở tung cửa phòng khách, biểu tình âm trầm trợn mắt trừng Từ Nhạc Trạm.
Vu Hãn Âm quay đầu lại, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Ánh mắt Khương Tu Hiền âm trầm, cắn răng, từng câu từng chữ nói: "Chị, Đỗ, đang, bận!"
Vứt lại câu này, Khương Tu Hiền không đợi người trong phòng kịp phản ứng đã lạnh mặt xoay người bỏ đi, biến mất ở hành lang phía sau.
Bầu không khí trong phòng có chút đông cứng, Vu Hãn Âm ngừng một chút, sau khi xoay người lại thì lộ ra nụ cười mỉm tiêu chuẩn, thế nhưng ánh mắt không hề có ý cười nói: "Xin lỗi Từ tiên sinh, đám nhỏ có chút thất lễ."
Từ Nhạc Trạm thu hồi tầm mắt, cúi đầu thở dài: "Xem ra tôi tùy tiện tới như vậy thực sự quá đường đột, dọa người trong ngành, là tôi thất lễ mới đúng."
Nghệ Tu đỉnh cái đầu ướt nhẹp đi xuống lầu, thông qua cánh cửa đang mở liếc nhìn bầu không khí trong phòng khách, lập tức nhạy bén phát giác có chút không đúng.
Từ Nhạc Trạm vừa thấy Nghệ Tu ánh mắt liền sáng ngời, cười nói: "Chào Nghệ đội trưởng, tôi là Từ Nhạc Trạm, hôm nay thay thánh tử đại nhân tới cám ơn Nghệ đội trưởng."
Dứt lời, Từ Nhạc Trạm cẩn thận quan sát nghệ tu, trước lúc đối phương nhíu mày đã thu hồi tầm mắt: "Sau khi nghe chuyện dị biến trong quỷ quật, thánh tử đại nhân rất lo lắng cho Nghệ đội trưởng nên đặc biệt phân phó tôi tới hỏi thăm sức khỏe Nghệ đội trưởng. Hôm nay Nghệ đội trưởng nhìn rất khỏe mạnh, trở về tôi sẽ nói lại để thánh tử đại nhân yên lòng."
Nghệ Tu nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Vậy cám ơn."
Từ Nhạc Trạm mỉm cười, đẩy hộp quả đắt tiền bên người tới: "Đây là bổ phẩm cho Nghệ đội trưởng, còn cả cậu thành viên mới của ngành. Nghe nói cậu ấy kịp thời ngăn chặn Nghệ đội trưởng bùng nổ sức mạnh, cứu Nghệ đội trưởng, thánh tử đại nhân đã đặc biệt chuẩn bị một phần quà."
Nói xong, Từ Nhạc Trạm mỉm cười ngẩng đầu, âm thầm quan sát biểu tình Vu Hãn Âm cùng Nghệ Tu.
Bởi vì lần bạo động sức mạnh đó xảy ra ngay trước mắt mọi người nên nhóm Vu Hãn Âm đã sớm đoán được sẽ có người chú ý tới Tô Dập, vì thế Vu Hãn Âm không biến sắc mỉm cười nhận quà, cám ơn. Mà Nghệ Tu thì hệt như vật trang trí, lạnh nhạt đứng ở sau ghế sô pha, biểu tình hoàn toàn không lộ ra chút sơ hở.
Không phát hiện được gì, Từ Nhạc Trạm cũng không nổi giận, vẫn phong độ mỉm cười, hợp thời nói tạm biệt.
Vu Hãn Âm đứng dậy tiễn Từ Nhạc Trạm ra cửa, mỉm cười trò chuyện rất hài hòa, mà Nghệ Tu thì thờ ơ đi theo sau, cũng coi như tiễn một đoạn.
Lúc sắp ra cửa, Từ Nhạc Trạm đứng lại, quay đầu cười nói: "Đúng rồi, mặc dù có thể quý bộ ngành đã nhận được tin nhưng tôi vẫn lắm mồm nói một câu."
Vu Hãn Âm nắm nắm cửa nhìn qua, Từ Nhạc Trạm nói tiếp: "Nghe nói có một nhóm đồng môn ngoại quốc sắp nhập cảnh, bởi vì thân phận tương đối đặc biệt nên tôi nhận được tin tức sớm."
Vu Hãn Âm ngẩn người, đột nhiên nhận ra gì đó, sắc mặt trở nên âm trầm, Nghệ Tu cũng sắc bén nhìn Từ Nhạc Trạm.
Từ Nhạc Trạm giống như không phát hiện sắc mặt khó coi của hai người, tiếp tục làm như không có chuyện gì nói: "Nghe nói là người của tộc tinh linh ngoại quốc, đặc biệt tới đây giao lưu học tập."
...*...