Âm Dương Nhãn

Chương 42 : Du lịch dạo chơi tiết thanh minh

Ngày đăng: 10:34 18/04/20


Cười giả lả tiễn Từ Nhạc Trạm, Vu Hãn Âm nhíu mày, động tác đóng cửa có thể thấy rõ dùng sức hơi quá.



"Cái đám tạp nham kia... cư nhiên vẫn chưa chịu buông tha. Hơn nữa chúng ta còn không nhận được chút tin tức nào, tính đột kích để chúng ta trở tay không kịp à?"



Nghệ Tu cười lạnh: "Sợ cái gì, cứ để bọn họ tới!"



Vu Hãn Âm chậm rãi bình ổn lại, thế nhưng sắc mặt vẫn khó coi như cũ: "Thế nhưng cấp trên lại hợp tác với bên kia lừa chúng ta sao?"



Nghệ Tu móc một điếu thuốc ngậm vào miệng, lạnh giọng nói: "Dù thế nào thì cũng là đám tiểu nhân kia đang giở trò, đúng là âm hồn bất tán."



Vu Hãn Âm lắc đầu thở dài: "Vừa nãy Bạch Tình bị Từ Nhạc Trạm dọa hoảng, đi xem em ấy thế nào đã."



Bọn họ đi tới ký túc xá, còn chưa vào cửa đã nghe bên trong truyền ra tiếng an ủi nhẹ nhàng.



"Không có chuyện gì đâu, mọi người đều ở đây."



Vu Hãn Âm bước nhanh hơn, vừa vào cửa liền thấy mọi người đang vây quanh ghế sô pha ở đại sảnh, Kỷ Bạch Tình rúc trong lòng Mao Thiên Tuyền, ánh mắt sưng đỏ, sắc mặt tái nhợt nắm chặt quần áo, khó khăn dùng sức thở hổn hển.



Đỗ Phái Tuyết nhẹ nhàng xoa tóc Kỷ Bạch Tình, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ."



Tô Dập mờ mịt luống cuống nhìn Nghệ Tu một chút rồi nhíu màu lo âu nhìn Kỷ Bạch Tình, Bình Hạo Diễm thì cẩn thận đưa mấy viên kẹo tới trước mặt Kỷ Bạch Tình. Khương Tu Hiền đang cố làm mặt quỷ chọc cười Kỷ Bạch Tình, Vưu Minh Thành thì đứng bên cạnh nhíu mày, khí sức trên người vừa lạnh băng vừa nặng nề.



Mày kiếm sắc bén của Nghệ Tu nhíu chặt, Vu Hãn Âm bán ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa tóc Kỷ Bạch Tình: "Bạch Tình, không sao đâu, người nọ đã đi rồi."



Hai mắt Kỷ Bạch Tình mông lung nước mắt nhìn Vu Hãn Âm, khàn khàn mở miệng: "Anh Vu, người kia thật đáng sợ, em sắp thở không nổi..."



Mắt thấy nước mắt đong đầy trong hốc mắt Kỷ Bạch Tình sắp rơi xuống, Khương Tu Hiền gấp tới xoay quanh, chớp mắt một cái rồi bổ nhào về phía Vưu Minh Thành, gào khóc: "Anh Vưu! Em cũng khó chịu nữa!"



Mọi người đều bị hấp dẫn chú ý, nhìn về phía Khương Tu Hiền.



Vưu Minh Thành không kịp ứng phó bị Khương Tu Hiền nhào tới, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Anh bị Khương Tu Hiền khóc lóc lắc lư mấy cái, sau đó lập tức phản ứng, mày nhíu lại, nghiêm mặt đè mặt Khương Tu Hiền, đẩy ra.



Khương Tu Hiền đáng thương bị đẩy tới ngũ quan biến dạng, thế nhưng vẫn không ngừng quơ quào hai tay bám chặt lấy Vưu Minh Thành.



Tình cảnh quả thực có chút quỷ dị, chỉ nghe phốc một tiếng, Kỷ Bạch Tình bị chọc cười.



Thấy Kỷ Bạch Tình rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, mọi người rối rít thở phào.



Nụ cười này xua tan đi khói mù đè nặng trong lòng, Kỷ Bạch Tình lau nước mắt, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, em tốt hơn nhiều rồi."



Mọi người thả lỏng, vì giúp Kỷ Bạch Tình vui vẻ trở lại, Vu Hãn Âm cười ôn hòa nói: "Chúng ta tới Sâm Lâm du lịch đi, đã sắp xếp xong hết rồi."



"Có thật không?!" Ánh mắt Kỷ Bạch Tình sáng lên, lộ ra nụ cười kinh hỉ, hệt như ánh mặt trời xua tan mây đen chiếu rọi khắp đại địa.



Lần dạo chơi tiết thanh minh này vốn vì Kỷ Bạch Tình mà chuẩn bị, hôm nay thấy cô vui như vậy, mọi người cũng vui vẻ theo.



Ôn nhu vuốt ve tóc Kỷ Bạch Tình, Vu Hãn Âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ trì hoãn ngăn cản đám người nước ngoài kia tới.
Hoàn cảnh bên người không tính là an tĩnh nhưng lại kỳ dị làm người ta cảm thấy bình tĩnh.



Xe điện trong tiếng nói cười chầm chậm chạy lên nui1, ở lối vào cảnh khu thì dừng lại. Tiếp đó bọn họ phải tự mình leo lên núi, cắm trại ba ngày hai đêm.



Ông chú tài xế vẫn có chút không an lòng, liên tục dặn dò: "Có chuyện gì nhớ dùng điện thoại vệ tinh liên hệ chúng tôi, trên núi cũng có không ít nhân viên làm việc, nhớ theo sát người dẫn đường."



Mao Thiên Tuyền phất tay, cười híp mắt: "Yên tâm đi anh Trần! Tốt lắm các bé bảo bảo của đoàn du lịch, chúng ta tiếp tục leo lên núi nào! Bình Hạo Diễm tiểu bảo bảo, không được chỉ lo chụp hình mà không nhìn đường dưới chân nha."



Khương Tu Hiền ôm bụng cười phá lên, Bình Hạo Diễm đeo chiếc máy chụp hình trên cổ lập tức nhảy nhỏm: "Ai là tiểu bảo bảo chứ? Chị Mao, chị dám nói vậy với lão đại à?"



Nghệ Tu đeo rất nhiều thứ đi ở phía sao nhíu mày, Mao Thiên Tuyền giật mình, ho khan một tiếng: "Được rồi, vậy Bình HẠo Diễm đại bảo bảo cùng nhóm đoàn hữu, chúng ta lên núi thôi."



Kỷ Bạch Tình bước chân nhẹ nhàng đi trên thềm đá, cho dù trên lưng đeo chiếc ba lô thật lớn nhưng không hề ảnh hưởng tới bước chân của cô. Chỉ thấy cô bước nhanh trên thềm đá, sau đó đứng ở đó ngẩng mặt, giang rộng hai tay.



Giờ phút này rừng rậm mênh mông tựa hồ vui sướng hoanh nghênh Kỷ Bạch Tình, gió ôn nhu quấn quanh nhẹ nhàng cuộn mái tóc đen xoăn dài cùng làn váy, đủ loài chim bay vòng quanh cô mấy vòng rồi đậu lên nhánh cây ở xung quanh, chiêm chiếp hợp ca.



Trong tiếng chim hót véo con, Kỷ Bạch Tình lộ ra nụ cười thật tươi, thỏa mãn nheo mắt, hệt như cá gặp nước vừa ngâm nga câu hát vừa nhún nhảy đi lên trên.



Tô Dập có chút kinh ngạc tròn mắt, mặc dù biết đó là một loại biểu hiện năng lực, thế nhưng vẫn khó tránh kinh ngạc.



Ở nơi này không hề có người xa lạ, bọn họ đi lên, một đường vang vọng vô số tiếng cười nói.



Tô Dập chậm rãi bò lên thềm đá, ngẩng đầu nhìn nhóm Khương Tu Hiền đang hi hi ha ha phía trên, tâm tình tựa hồ cũng bị lây nhiễm, dần dần vui vẻ.



"Uống nước không?"



Nghệ Tu đeo một đống đồ chậm rãi tiến tới ở bên cạnh nhìn cậu, mở miệng hỏi.



Tô Dập quả thật có hơi khát, liền đưa tay lần mò ba lô tìm chai nước, bất quá còn chưa mò được, Nghệ Tu đã chuyển đồ qua tay kia, vươn tay rút chai nước đưa cho cậu.



Tô Dập ngẩn người, nhận lấy chai nước uống từng ngụm nhỏ. Lúc này, bọn họ chậm rãi tiến lên bậc thang đá nhìn thấy những người khác đang dừng trong đình nghỉ mát nghỉ ngơi.



Khương Tu Hiền thấy hai người cuối cùng cũng lên tới liền lắc lư chạy tới bên cạnh Nghệ Tu cười hì hì: "Lão đại, em giúp anh nha, anh xách nhiều quá."



Trên người Nghệ Tu đeo bao lớn bao nhỏ còn cả một cái lều lớn. Nghe vậy liền ghét bỏ đẩy Khương Tu Hiền: "Cút cút, bây giờ mới nói có ích gì, sao không nói từ sớm đi?"



Khương Tu Hiền không phản kháng, cường ngạnh cướp đi hai bao lớn từ tay Nghệ Tu. Tay Nghệ Tu cũng xách đầy đồ nên lười quản, để mặc đối phương giành mất hai túi.



Tô Dập nhìn về phía Kỷ Bạch Tình, chỉ thấy cô cúi đầu nhìn con chim nhỏ có màu xám trắng đậu trên ngón trỏ không ngừng chiêm chiếp, vẻ mặt nghiêm túc, sau đó quay đầu nhìn bọn họ: "Nó nói với em, gần đây có một biển hoa, có muốn tới xem không?"



Bé chim đậu trên ngón tay Kỷ Bạch Tình, cũng nghiêng đầu nhìn bọn họ, trong đôi mắt đậu đen ti hí tràn đầy linh tính.



"Đi thôi." Nghệ Tu dứt khoát nói.



...*...