Âm Dương Nhãn
Chương 55 : Quỷ thần chi nhãn
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
[Cáo] thứ ông lão để lại chỉ có 1 quyển sổ bìa đen thôi nha, k có chiếc laptop ^_^
*********
Chờ bọn họ từ ngân hàng đi ra thì thời gian vừa vặn là năm giờ. Trên đường xe cộ tới lui rất đông, rất nhiều người đón con cùng tan tầm chen chúc lại một chỗ làm kẹt xe một đoạn dài.
Lại là đèn đỏ, Nghệ Tu dùng sức đạp thắng, phiền não gõ gõ tay lái. Tô Dập ngẩng đầu, nhìn bầu trời dần dần sụp tối, tia sáng dần tắt ở phía chân trời, nhìn tia sáng xám trắng kia, Tô Dập không biết tương lai phía trước rốt cuộc có thứ gì đang chờ đợi mình.
Trái tim trong lồng ngực nảy lên theo tần số bất an, Tô Dập siết chặt ba lô ôm trong lòng, có chút mờ mịt nhìn con đường kẹt cứng ở phía trước.
Quyển sổ bìa đen đặt trong ba lô được cậu ôm chặt trong lòng. Ngân hàng không phải nơi tốt để lật xem, bọn họ nhất trí quyết định trở về đặc vụ cao ốc rồi mới xem xét.
Ánh trăng dần dần lên cao, vì sao lóng lánh sáng trên bầu trời. Xe trên đường nhích tới từng chút một, bọn họ thực vất vả trở về. Kỷ Bạch Tình chờ sẵn ngoài cửa, thấy vậy thì ánh mắt sáng lên, vội vàng quay người hô: "Bọn họ về rồi! Chuẩn bị dọn cơm thôi!"
Ôm ba lô từ trên xe bước xuống, Tô Dập không thấy đói chút nào, chỉ ôm ba lô lẳng lặng không nói gì.
Nghệ Tu nhìn thấu suy nghĩ của Tô Dập, mở miệng nói: "Ăn chút gì đi, bằng không mọi người sẽ lo lắng."
Tô Dập yên lặng một chốc, cuối cùng vẫn gật đầu.
Mao Thiên Tuyền cùng Vưu Minh Thành vừa vặn cũng trở về, bàn cơm liền trở nên cực kỳ náo nhiệt. Khương Tu Hiền nhao nhao cười đùa với Mao Thiên Tuyền, Nghệ Tu vẫn ăn vừa nhanh vừa nhiều như mọi lần, mà Tô Dập thì an tĩnh cúi đầu ăn, thoạt nhìn cũng không khác gì lúc bình thường. Đỗ Phái Tuyết ngẩng đầu nhìn Tô Dập một cái, lại nhìn Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm biểu tình hệt như thường ngày, im lặng không nói gì.
Ăn cơm xong, mọi người liền tản đi làm chuyện của mình. Vu Hãn Âm biết nhóm Tô Dập đã lấy được quyển sổ ghi chép của Phác Đạo Tử nhưng cũng không gấp gáp muốn xem. Anh để Tô Dập cùng Nghệ Tu xem qua trước, chính mình kiềm chế tâm tình nôn nóng, quay về phòng làm việc chỉnh sửa tư liệu liên quan.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị gõ hai tiếng, Vu Hãn Âm ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Đỗ Phái Tuyết đứng ở cửa.
Vu Hãn Âm xoa trán hỏi: "Sao vậy Phái Tuyết?"
Đỗ Phái Tuyết đi vào phòng làm việc, nhẹ giọng mở miệng: "Có phải Tiểu Dập tìm được tin tức liên quan tới ánh mắt của em ấy không? Kẻ đứng sau kia rốt cuộc muốn làm gì?"
Vu Hãn Âm ngẩn người, bất đắc dĩ cười khẽ: "Em phát hiện rồi à?"
Đỗ Phái Tuyết lắc đầu: "Phương pháp ngự quỷ dù sao cũng từng rất thịnh hành, còn liên quan tới người đã chết hơn chục năm trước, ánh mắt của Tiểu Dập kỳ dị như vậy, mọi người ít nhiều đều có suy đoán."
Vu Hãn Âm thấp giọng nói: "Cổ trạch, quỷ quật, còn có Phong Thanh Vi... hết thảy đều loạn thành một đoàn, không rõ đầu đuôi, có lẽ Tô Dập đã tìm được chìa khóa giải mã mọi thứ."
Đỗ Phái Tuyết thu thập chỉnh đề tư liệu tán loạn trên mặt bàn, nói tiếp: "Còn cả chuyện Vưu gia nữa. Mặc dù không nói ra nhưng mọi người vẫn âm thầm chuẩn bị."
Vu Hãn Âm nhìn chằm chằm tư liệu trên bàn, than nhẹ một tiếng: "Bây giờ vẫn chưa biết bên Tô Dập thế nào, em giúp anh chỉnh lý mớ tư liệu này trước đi."
Đỗ Phái Tuyết lẳng lặng gật đầu, cùng Vu Hãn Âm chỉnh lý lại mớ tư liệu lộn xộn.
Bên ký túc xá, Tô Dập có chút cứng đờ lôi quyển sổ bìa đen trong ba lô ra ngoài.
Quyển sổ ở trong xe một khoảng thời gian nên vẫn còn mang theo chút hơi lạnh. Tô Dập trầm mặc nhìn quyển sổ, bàn tay mở sổ có chút run rẩy khe khẽ.
Nghệ Tu ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng ôm lấy vai Tô Dập, lặng lẽ truyền sức mạnh cho cậu.
Tô Dập hít sâu một hơi, lật mặt bìa cứng, sau đó một miếng giấy đầy chữ viết theo phong cách cứng rắn lộ ra, cậu lập tức nhận ra là chữ của ông lão.
Cậu đặt laptop xuống trước, trầm mặc nhìn tờ giấy kia.
[Tiểu Dập:
Nghệ Tu lau mặt, tầm mắt thâm trầm rơi vào quyển sổ bìa cứng, ánh mắt sắc bén khẽ nheo lại.
Chuyện tới nước này rồi, trốn tránh không phải cách làm của anh.
Nghệ Tu nhắm mắt trầm tư một chốc rồi đứng dậy thay quần áo, sau đó cầm quyển sổ kia rời khỏi phòng.
Tô Dập cũng rửa mặt xong, thay áo sơ mi trắng cùng quần tây đen chỉnh tề rồi rời khỏi phòng.
"Đi thôi." Nghệ Tu nói, sau đó cùng Tô Dập đi tới phòng làm việc của Vu Hãn Âm.
Hai người vừa tiến vào thì ngửi thấy mùi thơm thức ăn xộc vào mũi. Tô Dập thò đầu nhìn một cái thì phát hiện Vu Hãn Âm đang uống sữa, đồng thời ngoắc tay gọi bọn họ tới.
Thấy hai người tới, Vu Hãn Âm nhạy bén cảm thấy có chút không đúng. Anh nhìn trái nhìn phải quan sát bầu không khí có chút vi diệu giữa hai người, ánh mắt đào hoa hơi nheo lại, khẽ lóe lên một tia sáng thấu hiểu. Anh cúi đầu cười lén, bất quá không nói gì, chỉ bảo hai người tới ăn sáng.
"Ăn sáng trước đi, mấy người khác đã bị anh phái ra ngoài làm việc rồi, vì không có nhiều thời gian nên mang theo bữa sáng để ăn trên đường. Hạo Diễm thì anh bảo nó ăn trong phòng, còn phần của chúng ta thì mang lên đây." Vu Hãn Âm đặt ly sữa xuống, lau sữa dính bên mép nói: "Tạm thời vẫn chưa tìm được tin tức về "Nghê Hồng Vân", nhiệm vụ của mọi người chủ yếu là thu thập tin tức về phương diện này, hi vọng có chút thu hoạch."
Nghệ Tu gật đầu, đưa quyển sổ bìa đen cho Vu Hãn Âm: "Anh xem chút đi, mặt trước chủ yếu là quá trình cùng luận chứng thu thập được, mặt sau là kết luận."
Nói xong anh nhét một cái bánh bao nhân thịt vào tay Tô Dập, sau đó cũng tự mình cầm bánh bao ăn ngồm ngoàm.
Vu Hãn Âm xoa xoa tay lật ra phần kết luận ở mặt sau bắt đầu xem. Trong phòng làm việc đầy mùi nhân bánh bao, Vu Hãn Âm càng xem càng kinh hãi, nhịn không được khó tin nhìn Tô Dập an tĩnh cúi đầu ăn bánh bao, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Nghệ Tu hất cằm: "Xem tiếp đi, phía sau còn nữa."
Tô Dập có chút không rõ ngẩng đầu lên, tối hôm qua cậu chỉ xem phần về ánh mắt của mình mà thôi, những thứ khác vẫn chưa xem.
Vu Hãn Âm chỉ có thể thu hồi khiếp sợ cùng không dám tin, tiếp tục lật xem. Dần dần chân mày anh càng nhíu chặt hơn, trầm ngâm không nói.
Hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng khép quyển sổ lại, lầm bầm mở miệng: "Như vậy là Phác Đạo Tử đã tính ra nhân giới sắp gặp một đại nạn diệt thế còn khủng khiếp hơn cả quỷ thần tái thế, mà đại nạn này có ngàn vạn quan hệ với Tô Dập?"
Trong tầm mắt mờ mịt của Tô Dập, Nghệ Tu gật đầu, trầm giọng nói: "Có lẽ đây chính là mục đích của kẻ đứng sau, mà hắn rõ ràng đã bắt đầu theo dõi Tô Dập."
Vu Hãn Âm nhíu chặt mày, nhịn không được đi qua đi lại hai bước, biểu tình khó coi: "Đại nạn còn khủng khiếp hơn mở quỷ môn, quỷ thần tái thế? Tình huống cụ thể thế nào Phác Đạo Tử tiền bối cũng không thể tính ra... chẳng lẽ bọn phản xã hội đã điên nghiêm trọng đến vậy à? Phá hủy thế giới này rốt cuộc có lợi ích gì cho chúng chứ?!"
Nghệ Tu không biến sắc mở miệng: "Suy nghĩ của kẻ điên trí chướng dễ đoán vậy sao?"
Tô Dập nuốt ngụm thức ăn, nhỏ giọng mở miệng: "Tối hôm qua Phong Thanh Vi lại xuất hiện, cô ấy nói mình cũng có một phần sức mạnh, là quỷ thần chi trí."
Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm ngẩn người, Nghệ Tu thấp giọng nói: "Quỷ tài Phong Thanh Vi.... chẳng lẽ cô ta có trạng thái như bây giờ là vì nắm giữ sức mạnh của quỷ thần?"
Vu Hãn Âm nói: "Thế nhưng nếu cứ giữ mãi trạng thái này thì tương đương với bất diệt rồi, điều này có khả năng sao?"
Bất diệt?
Tô Dập trợn to mắt, cúi đầu.
Chỉ có cậu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hình thể bất diệt của cô ấy sao?
Tô Dập yên lặng một chốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, mở miệng: "Trước đó lúc ở trong ảo cảnh, trước lúc mất ông lão có nói một câu."
Trong ánh mắt của Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm, cậu nói ra câu nói mà mình nghe được trong ảo cảnh: "Cực ác chi xử sinh thuần khiết, cực thiện chi xử sinh ác linh."
.*.