Âm Dương Nhãn
Chương 56 : Tra không có người này
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
"Là ảo cảnh do huyễn ma quỷ tạo ra à? Tin được không?" Vu Hãn Âm nhíu mày, có chút ảo não nói: "Bọn chúng có càn khôn kính, muốn có huyễn ma quỷ cũng không khó. Ảo cảnh ở cô nhi viện đại khái là cạm bẫy, nói không chừng hết thảy phát sinh ở đó đều bị bọn chúng biết, ai biết bọn chúng có chế tạo cảnh giả để mê muội chúng ta hay không?"
Nghệ Tu nhất thời không trả lời được. Anh cũng không biết huyễn ma quỷ có thể chế tạo ảo cảnh giả hay không, dù sao nó cũng thực sự quá hiếm.
Tô Dập suy nghĩ một chốc rồi nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy... không phải giả, đó thật sự là tin tức mà ông lão muốn truyền đạt cho em, thế nhưng đã bị em bỏ quên. Bằng không ảo cảnh cũng không thể nào mê muội em."
Vu Hãn Âm ngẩn người nhìn thẳng vào mắt Tô Dập, ánh mắt trở nên nhu hòa. Anh vỗ nhẹ vai Tô Dập, cười ôn hòa: "Đúng vậy, Tiểu Dập của chúng ta chỉ cần từng thấy qua là không quên được. Xin lỗi, anh không nên nghi ngờ em."
Nói xong, anh ung dung bình thản thu tay lại trong tầm mắt sắc bén mà Nghệ Tu đột nhiên liếc tới, mỉm cười: "Anh tin tưởng em, anh nghĩ Nghệ Tu cũng vậy, đúng không?"
Nghệ Tu dùng ánh mắt sắc bén như dao trừng Vu Hãn Âm đang cười híp mắt, gãi gãi đầu nói: "Cực ác chi xử sinh thuần khiết, cực thiện chi xử sinh ác linh... nếu cực ác chi xử là chỉ quỷ vực vậy thuần khiết là cái gì? Cực thiện chi xử lại là nơi nào?"
Nụ cười của Vu Hãn Âm hơi đông cứng, dần dần thu liễm: "Nếu trên đời này có tồn tại một nơi cực thiện thì... có lẽ chính là thánh trì để thánh tử Hạo Ca Tông rửa tội, thay da đổi thịt đi."
Trong tầm mắt của Nghệ Tu cùng Tô Dập, Vu Hãn Âm dựa vào bàn nói: "Người đảm nhiệm vị trí thánh tử của Hạo Ca Tông đều là thiên tài hiếm có trong huyền môn, điều này không kỳ quái sao? Thật ra sau khi rửa tội trong thánh trì, thể chất cùng sức mạnh của thánh tử sẽ gia tăng rất nhiều, đồng thời có thể tiếp nhận sức mạnh của rất nhiều người đồng tông để phát ra đòn công kích rung trời chuyển đất, đó chính là thánh tử của đại tông được lưu truyền lại từ thượng cổ."
Tô Dập hỏi: "Vậy ác linh là chỉ cái gì? Nghê Nguyên Tư à?"
Vu Hãn Âm lắc đầu, có chút do dự: "Vẫn chưa thể kết luận. Với lại nếu ác linh là Nghê Nguyên Tư thì thuần khiết là gì?"
Nghệ Tu khoanh tay, khóe miệng tựa cười mà không cười nhếch lên: "Trong quỷ vực có thể có cái gì? Chẳng lẽ là một con quỷ thuần khiết?"
Vu Hãn Âm vô ngữ nhìn Nghệ Tu, phỉ nhổ: "Không buồn cười chút nào."
Câu nói của Phác Đạo Tử lưu lại lúc hấp hối tạm thời không thể giải, thế nhưng vừa nhắc tới Hạo Ca Tông cùng quỷ thần, Vu Hãn Âm liền nghĩ tới Phong Thanh Vi.
"Nói ra thì truyền thuyết nói rằng quỷ thần thông hiểu vạn vật, nếu Phong Thanh Vi có quỷ thần chi trí thì có lẽ sẽ biết đại nạn còn khủng khiếp hơn quỷ thần tái thế kia là gì. Còn nữa, khi đó cô ta thật sự bị ép tự sát sao? Cô ta cứ vậy nhận mệnh à?" Vu Hãn Âm nghi hoặc, nhịn không được suy luận, đồng thời cặn kẽ hỏi Tô Dập những lời cô ta đã nói tối qua.
"Quyết định thế giới phía sau cánh cửa, nghe theo tâm mình..." Vu Hãn Âm ngẩn người, bất lực phì cười: "Sao lại duy tâm như vậy chứ."
Nói xong, anh vỗ vai Tô Dập lại đang cúi đầu, ôn hòa nói: "Em không cần cảm thấy quá áp lực, mọi người đều đứng về phía em, sau lưng em chính là bọn anh. Phong Thanh Vi đã nói sức mạnh này bị em nắm giữ trong tay, anh tin tưởng em nhất định có thể khống chế nó."
Tô Dập ngẩng đầu, nhìn thấy tia sáng ôn hòa trong mắt Vu Hãn Âm thì hơi ngẩn người, sau đó khẽ gật đầu.
Nghệ Tu mở miệng nói: "Bây giờ cứ xoắn xuýt lời Phong Thanh Vi nói cũng không có ý nghĩa, chuyện quỷ môn cũng không gấp, Tô Dập cố gắng không mở cửa là tốt rồi. Có lẽ Phong Thanh Vi biết gì đó nhưng hiển nhiên cô ta không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt Tô Dập. Mấu chốt hiện giờ chính là Nghê Hồng Vân mà Phong Thanh Vi đã nói."
Nhịn tới chuyện này, Vu Hãn Âm nhịn không được nhíu mày: "Vẫn chưa tra được đầu mối, anh đã bảo Hạo Diễm tìm kiếm tin tức về cái tên này."
Vừa dứt lời, di động đặt trên bàn reo vang, màn hình hiện lên hai chữ "Hạo Diễm".
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến." Vu Hãn Âm cầm di động đang run bần bật lên nghe máy.
Anh hỏi: "Tra sao rồi?"
Bên kia truyền tới âm thanh ỉu xìu của Bình Hạo Diễm: "Anh, tra không có người này... em đã tra xét tất cả những người có tên Nghê Hồng Vân rồi, A thị có mấy trăm, thế nhưng không có ai liên quan tới huyền môn cả. Cả nước thì có tới mấy chục ngàn người nhưng căn bản không phải người chúng ta muốn tìm..."
Vu Hãn Âm không thể tin nổi hỏi lại: "Sao có thể chứ? Một người liên quan tới huyền môn cũng không có?"
Tô Dập nghiêm túc đánh giá ánh sáng trên người Nghệ Tu nhưng không nhìn ra gì. Hiện giờ ánh sáng trên người anh cực kỳ ôn hòa, hoàn toàn không giống dạng bạo động trước đó.
Cậu suy nghĩ một chút rồi cúi người nắm lấy cổ tay Nghệ Tu: "Có phải chúng ta tiếp xúc thân thể có thể trấn an sức mạnh trong cơ thể anh không?"
Nghệ Tu cúi đầu nhìn bàn tay nắm cổ tay mình, chuỗi hạt xích viêm ngọc đỏ thẫm càng tôn lên làn da trắng nõn của Tô Dập. Anh thu hồi tầm mắt, miễn cưỡng cảm thụ cảm xúc trong lòng mình, gật gật đầu.
Cũng không biết vì cái gì, sức mạnh bạo ngược trong cơ thể anh từ sau chuyến quỷ quật đã ôn hòa rất nhiều, không còn ngang ngược hỗn loạn nữa. Vừa nãy Tô Dập nắm cổ tay anh, sức mạnh dâng trào trong cơ thể tựa hồ nháy mắt được vuốt lông, ngoan ngoãn an tĩnh nằm sấp xuống như một con mèo được trấn an.
Trong đầu Nghệ Tu đột nhiên nảy ra một ý niệm hoang đường, còn không chờ anh kịp nắm bắt ý niệm kia thì đã nghe Tô Dập nói: "Buổi tối mấy hôm nay em ngủ chung với anh đi? Như vậy chắc anh sẽ dễ chịu hơn."
Nghệ Tu sửng sốt, nháy mắt quên béng đi ý niệm mình chưa kịp nắm bắt khi nãy, vội vàng gật đầu đáp ứng. Mặc dù anh biết Tô Dập nói ngủ chung chính là cùng nằm chung giường mà thôi, thế nhưng đã vào phòng anh ngủ trên giường của anh, Tô Dập còn chạy được sao?
Không biết Nghệ Tu nghĩ gì, Tô Dập thực chính trực giải quyết xong âu lo trong lòng rồi bắt đầu vẽ. Nghệ Tu cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ an tĩnh nhìn cậu cầm một cây bút chì, chỉ nghệch ngoạc vài nét đã phác họa ra đường nét cảnh vậy trước mặt.
Gió thổi nhẹ nhàng khoan khoái lay động tóc mái Tô Dập, tóc rũ xuống cặp mắt đang chuyên chú nhìn giấy vẽ, tập trung phác họa.
Nghệ Tu nhìn Tô Dập, trong lòng nảy ra một ý nghĩ: Tô Dập nên cắt tóc rồi. Anh khều khều sợi tóc cũng hơi dài của mình, anh cũng nên cắt.
Đầu óc Nghệ Tu dần dần tỉnh táo lại sau khoảng thời gian nóng hừng hực khi xác định quan hệ với Tô Dập, anh quay đầu nhìn bầu trời xanh biếc phía sau cành lá thấp thoáng, tính thời gian thì Tô Dập đã ở đặc vụ bộ môn mấy tháng nhưng tựa hồ đã rất lâu rồi.
Ban đầu không sao ngờ được một con gà luộc mà mình thuận tay cứu giúp lại sinh ra ảnh hưởng lớn như vậy đối với anh, nếu khi đó biết chuyện này, anh có càng cẩn thận bảo vệ Tô Dập hơn không?
Mang suy nghĩ như vậy, Nghệ Tu đặt tay sau ót, chậm rãi nhắm mắt lại nằm ngủ trên mặt cỏ ấm áp và gió thổi thoang thoảng.
Lúc đổi chút chì Tô Dập phát hiện Nghệ Tu đã ngủ, cậu an tĩnh nhìn gương mặt say ngủ của anh, cầm bút chì, xoay người bắt đầu vẽ.
Chỉ là trong lòng hiếm thấy có chút bất an, tốc độ bút chạm vào giấy rõ ràng chậm hơn rất nhiều.
Cậu nhớ lại lời ông lão viết trong quyển bút ký.
[...rõ ràng Tiểu Dập đã có một hướng lựa chọn khác nhưng quẻ bói vẫn hung hiểm như cũ, gần như là chết chắc... loại quẻ này không có khả năng xuất hiện, quỷ thần tái thế tựa hồ đã không còn là trọng điểm tai kiếp, sau lưng nó tựa hồ ẩn giấu một mảng bóng tối rất lớn, thế nhưng Tiểu Dập vẫn là điểm mấu chốt... tương lai là một mảnh sương mù dày đặc, thực khó khăn!]
Giông bão sắp ập tới, con đường phía trước mờ mịt, cuối cùng cậu phải làm thế nào?
Tô Dập nắm chặt cây bút trong tay, hít sâu một hơi, bình tĩnh tiếp tục vẽ.
Phong Thanh Vi nói quỷ thần chi nhãn là cậu, là chính cậu, không ai có thể bức bách cậu chọn lựa con đường mà cậu không muốn!
.*.
[Tác giả] Nghệ Tu: vui vẻ ~
Bình Hạo Diễm: dọa người...
.*.