Âm Dương Nhãn
Chương 62 : Ký hiệu trận văn
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
[Cáo] phần thưởng minigame 18.12
******
Tô Dập cần thận phân biệt từng con chữ, thế nhưng cậu nhận biết không nhiều chữ cổ, huống chi nó còn thiếu hơn phân nửa, một vết rách vừa vặn nằm ngay phía sau hai chữ hồng vân mơ hồ kia, cậu khó khăn nhận biết nửa ngày nhưng vẫn không thể biết trang sách này ghi cái gì.
Không còn cách nào, Tô Dập theo bản năng ngẩng đầu gọi nam nhân đang đứng bên cạnh mớ rương đá.
"Nghệ Tu."
"Tô Dập!"
Nghệ Tu cùng Tô Dập một đứng một ngồi có chút sửng sốt, hai người gần như là gọi tên đối phương cùng một lúc.
Nghệ Tu thấy Tô Dập quỳ gối dưới đất ngơ ngác nhìn mình, anh liền đi tới, cúi đầu hỏi: "Sao vậy?"
Tô Dập chỉ quyển cổ tịch cũ nát dưới đất, nhẹ giọng nói: "Hai chữ này hình như là "hồng" và "vân", anh xem thử xem đúng không?"
Nghệ Tu nghe vậy thì liền ngồi xổm xuống, cúi đầu cẩn thận nhìn hai chữ mà Tô Dập chỉ. Dù sao anh cũng từng ở Thiên Huyền Tông vài năm, cũng nhận biết hơn phân nửa chữ cổ. Nhìn kĩ một hồi thì biểu tình có chút phức tạp: "Đúng là hai chữ hồng vân, thế nhưng cả trang này thì không nhìn ra nội dung, em cứ chụp lại quyển cổ tịch này đi."
Tô Dập gật đầu, cúi đầu tiếp tục cẩn thận lật từng trang sách yếu ớt, chụp lại từng tấm một.
Nghệ Tu không ngờ bọn họ tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy Nghê Hồng Vân, rốt cuộc lại tìm thấy tung tích ở đây, nếu Nghê Hồng Vân mà Phong Thanh Vi nói chính là Hồng Vân trong quyển cổ tịch này thì cô xuất hiện ở đây tựa hồ cũng không quá kỳ quái.
Chỉ là cô ta từng nói hãy ngăn cản Nghê Hồng Vân, nó rốt cuộc có ý gì...
Nghệ Tu nhìn thạch bài tỏa ra khí tức yếu ớt trong tay, chân mày nhíu chặt.
Liếc nhìn Tô Dập đang chậm rãi chụp hình, xoay người tiếp tục mở hai cái rương đá còn lại, phát hiện cả hai đều chứa một ít tài liệu luyện khí. Phần lớn tài liệu ở bên trong vẫn còn có thể sử dụng, có vài thứ hiện giờ đã rất ít ỏi, thậm chí có cả tài liệu đã tuyệt tích.
Nghệ Tu khó hiểu ngồi xuống, quan sát năm cái rương đá trước mặt, có chút nghĩ không thông.
Từng có người phát hiện năm cái rương đá này, thế nhưng lại có chủ đích rõ ràng là hai cái rương để pháp khí chưa hoàn thành, hoàn toàn không để tâm tới ba cái rương còn lại, chuyện này thấy thế nào cũng thực cổ quái.
Muốn làm được chuyện này thì chắc chắn phải biết bên trong ba cái rương chứa thứ gì. Trước đó Nghệ Tu đã từng kiểm tra, bên ngoài rương đá có khắc một ít hoa văn, từ bề ngoài không thể nào phân biệt. Hơn nữa chỉ lấy pháp khí mà không lấy tài liệu trân quý thì lại càng kỳ quái hơn, nó không giống hành vi của những kẻ tầm bảo bình thường.
Hơn nữa cả tòa nhà này trước khi bọn họ tới hoàn toàn không có dấu vết lục soát, có thể dễ dàng đoán ra trận văn bảo hộ bên ngoài tòa nhà là do người này tạo ra. Nói cách khác, người này sau khi tiến vào nhà đá đã chạy thẳng tới lầu ba, cầm khi số pháp khí chưa hoàn thành rồi lập trận văn che dấu tòa nhà này, cuối cùng rời đi.
Nghệ Tu tung hứng thạch bài, nhíu mày suy nghĩ xem rốt cuộc là người nào đã làm chuyện này.
Anh đảo mắt nhìn một vòng căn gác lửng này, nếu nói có người nào biết rõ tình huống trong bí cảnh nhất thì phỏng chừng chỉ có Hạo Ca Tông là có khả năng nhất.
Nghệ Tu "ba" một tiếng nắm chặt thạch bài từ trên không rơi xuống, khóe miệng nhếch lên một ý cười nhạt.
Không hổ là truyền thừa tông phái cổ xưa, bí mật cũng nhiều quá đi?
Bên kia Tô Dập cũng chầm chậm chụp xong quyển cổ tịch, cậu đặt quyển cổ tịch rách nát qua một bên, muốn đứng dậy. Thế nhưng bởi vì ngồi chồm hổm quá lâu nên chân tê rần, vừa đau vừa tê, cảm giác từ bắp chân truyền tới làm sắc mặt Tô Dập tái nhợt, ngã ngồi xuống đất.
Nghệ Tu chú ý tới động tĩnh bên Tô Dập, vừa quay đầu qua thì thấy cậu nhíu mày ôm bắp chân, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Anh hướng mày, lập tức sải bước đi tới rồi ngồi xổm xuống ôm lấy bả vai Tô Dập, đưa tay nắm lấy bắp chân cậu, dùng sức xoa bóp.
Xoa hồi lâu, Nghệ Tu thấy sắc mặt Tô Dập dễ coi hơn một chút thì hỏi nhỏ: "Sao rồi, có đỡ hơn chút nào không?"
Một hồi lâu sau âm thanh trầm thấp của Nghệ Tu nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu Tô Dập: "Sao vậy? Sao vẫn còn chưa ngủ?"
Tô Dập trầm mặc nằm trong lòng Nghệ Tu, an tĩnh nhìn ánh sáng ấm áp trong tầm mắt. Có lẽ bọn họ mơ hồ chộp được một cái đuôi, nếu tiếp tục tìm kiếm thì rất có thể sẽ bắt được người đứng sau kia, điều này làm bọn họ đột nhiên có chút bất an.
Có lẽ khi bọn họ tìm ra kẻ kia thì đó cũng là lúc cậu không thể không đối mặt với hai cánh cửa. Có thể cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng căn bản không biết thế giới phía sau cánh cửa mà tâm cậu lựa chọn là gì.
Nếu đến thời điểm không thể không chọn, cậu có thể chọn đúng thì sẽ ra sao?
Yên lặng một chốc, cậu chống tay nhấc đầu dậy nhìn đôi mắt cực kỳ thâm thúy bên dưới tia sáng, nhẹ giọng mở miệng: "Anh nói coi hắn rốt cuộc muốn làm gì?"
Mặc dù Tô Dập không nói rõ nhưng Nghệ Tu lập tức hiểu được "hắn" là ai. Nghệ Tu giật giật, trán áp lên trán Tô Dập, cúi đầu nhìn cặp mắt sáng ngời của cậu: "Không sao cả, vô luận hắn muốn làm gì cũng sẽ không được như ý. Tô Dập, tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng anh."
Nghệ Tu hơi nhếch môi mỉm cười, chăm chú nhìn tròng mắt sâu thăm thẳm tràn đầy nghiêm túc cùng cố chấp của Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Em là "ánh mắt" của anh, anh là "sức mạnh" của em, mà em còn là người yêu của anh. Em phải tin tưởng anh, tin tưởng người yêu của em."
Nhìn ánh mắt cực kỳ chuyên chú của Nghệ Tu, Tô Dập nhìn thấy vô số hình ảnh nho nhỏ của mình bên trong đó, cậu nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
"Tốt lắm, ngủ đi."
Nghệ Tu hôn lên môi Tô Dập một cái, kéo đầu Tô Dập trở về lòng ngực mình, lại hôn mái tóc đen mềm mượt rồi vỗ về lưng cậu.
"Ngô..." Tô Dập giật giật trong lòng Nghệ Tu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bóng đêm an tĩnh, ánh đèn pha bị rèm cửa sổ chặn kín, hai người trong phòng an tĩnh ngủ li bì, khí tức vững vàng hòa hợp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nghệ Tu cùng Tô Dập ở trên giường cọ cọ, trước khi súng cướp cò, Nghệ Tu chật vật bật dậy chạy vào phòng tắm, lưu lại Tô Dập nằm trên giường với đôi môi sưng đỏ.
Tô Dập cào cào mái tóc bù xù, nằm an tĩnh một hồi lâu mới chậm rãi lấy quần áo muốn mặc ra để sẵn.
Sau đó ngồi trên ghế sô pha ngẩn người một hồi lâu thì Nghệ Tu mới đi ra.
Nhìn Tô Dập vô tội ngồi trên sô pha nhìn mình, Nghệ Tu dải bước đi tới hung hãn xoa xoa đầu cậu hai cái mới hả giận mở miệng: "Đi rửa mặt đi."
Tô Dập đỉnh mái tóc rối bời đi đánh răng rửa mặt, chờ bọn họ thay quần áo chuẩn bị sẵn sàng thì đã hơn bảy giờ.
Trước đó bọn họ đều ăn sáng rất sớm, hôm nay thì không tính là sớm.
Hai người tới phòng ăn trên tầng một thì quả nhiên thức ăn đã bày biện chỉnh tề, chỉ chờ bọn họ tới ăn.
Trong phòng đã có lác đác vài người, bọn họ vừa thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập tới thì đều quay đầu nhìn lại, giống hệt như ngày đầu tiên vậy.
Tầm mắt của bọn họ không làm Tô Dập quá khó chịu, cậu an tĩnh cùng Nghệ Tu cầm dĩa, bắt đầu kẹp thức ăn mình muốn dùng trong bữa sáng.
Rất nhanh, bọn họ đã bưng một khay đầy, sau đó tùy tiện tìm một bàn trống ngồi xuống.
Lúc người tới ăn sáng ngày càng nhiều, đủ loại tầm mắt một lần nữa châm chích trên người bọn họ. Nghệ Tu đưa lưng về phía bàn chọn thức ăn chú ý tới Tô Dập đang uống sữa đầu nành ngày càng cúi thấp đầu hơn, anh nhướng mày quay đầu đảo mắt nhìn một vòng, đám người bị ánh mắt anh lia tới rối rít dời tầm mắt, không dám nhìn nữa.
Nghệ Tu tăng nhanh tốc độ ăn, hệt như gió cuốn mây tan càn quét sạch sẽ khay thức ăn rồi đứng dậy kéo Tô Dập đi ra ngoài.
Mà trước lúc bọn họ định xuống nước thì có người gọi lại.
.*.