Âm Dương Nhãn
Chương 63 : Đấu giá
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Người đến là Nhâm Tinh Hỏa của Tử Vi Tông, lần này hắn không còn làm con thiêu thân như hôm qua nữa, bên cạnh cũng chỉ có hai người trẻ tuổi. Bọn họ đi thẳng tới, lễ phép mỉm cười với Nghệ Tu rồi khiêm tốn mở miệng: "Nghệ đội trưởng, hôm qua tại hạ quá lỗ mãng chọc giận Nghệ đội trưởng, thật sự là thất lễ, tại hạ xin tạ lỗi với hai vị."
Tô Dập quay đầu lại nhìn Nhâm Tinh Hỏa, im lặng không lên tiếng, mà Nghệ Tu thì mắt lạnh nhìn đối phương, nhàn nhạt mở miệng: "Có chuyện gì?"
Nhâm Tinh Hỏa cười nói: "Thật ra thì hôm qua tại hạ đã rất hối hận, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp để nói xin lỗi, vì thế vừa nãy mới lỗ mãng gọi Nghệ đội trưởng."
Khóe miệng Nghệ Tu hơi mím lại, nếu Nhâm Tinh Hỏa không chịu nói thẳng ý đồ mà cứ dây dưa dài dòng thì anh cũng lười bồi, chỉ nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi không trách anh. Tô Dập, chúng ta đi thôi."
Mắt thấy Nghệ Tu cùng Tô Dập muốn nhảy xuống du thuyền, Nhâm Tinh Hỏa cả kinh, cũng không quản kín đáo hàm súc này nọ kia, vội vàng nói: "Nghệ đội trưởng chờ một chút! Tại hạ còn lời muốn nói!"
Nghệ Tu ngừng một lát, nhịn không được quay đầu nhìn qua: "Có lời mau nói!"
Nhâm Tinh Hỏa miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Chợ giao dịch hôm nay có lẽ sẽ có không ít thứ tốt, Nghệ đội trưởng có nhìn trúng thứ gì chưa?"
Nghe thấy lời này, Nghệ Tu có chút bất ngờ nhìn Nhâm Tinh Hỏa, khóe miệng cười như không cười nhếch lên: "Ô? Tử Vi Tông coi trọng thứ gì?"
Nhâm Tinh Hỏa cắn răng, biết rõ nếu mình không nói thật thì chỉ sợ không nhận được câu trả lời chắc chắn. Thứ kia cùng bị bọn họ và người Thiên Huyền Tông nhắm trúng, hai bên có thể xem là đối thủ, thế nhưng Nghệ Tu mới chính là biến số lớn nhất.
Nếu xét trong huyền môn này ai có tiền nhất thì chắc chắn là đặc vụ bộ môn. Có lẽ căn cơ không thâm sâu như các đại gia tộc nhưng tài nguyên trong các đại gia tộc dính líu tới nhiều phe phái thế lực nên không thể tùy ý chi dùng. Huống chi với thực lực của mình, Nghệ Tu có thể giảm bớt vô số tinh lực và tài nguyên mà tông môn cần tiêu hao, vì thế đặc vụ bộ môn chưa từng lo ngại chuyện thiếu tài nguyên.
Ngoài ra đặc vụ bộ môn còn có dược sư cường đại, khoa học gia cường đại, gần nhất còn xuất hiện một người mới là trận văn sư có thực lực không hề tầm thường, cộng thêm sau lưng đặc vụ bộ môn còn có quốc gia ủng hộ, đặc vụ bộ môn có thể dùng từ tiền muôn bạc biển để hình dung.
Nếu Nghệ Tu ra tay thì Nhâm Tinh Hỏa thật sự không có lòng tin giành lại.
Nhâm Tinh Hỏa trầm mặc một chốc, có chút gian nan mở miệng: "Là một cái la bàn cổ được tìm thấy trong thạch thất bí mật, trước đó đã tránh được đại quân tầm bảo, hôm nay lại bị một tên nhóc có vận may cứt chó tìm được. Sức mạnh được bảo tồn của cái la bàn này rất mạnh, có thể tìm thấy các loại trân bảo. Tên nhóc kia căn bản không thể giữ cái la bàn này được nên định công khai đấu giá."
Nghệ Tu sờ sờ cằm, có chút suy tư nói: "La bàn tầm bảo? Nghe tựa hồ không tệ."
Nhâm Tinh Hỏa cứng đờ, cười gượng nói: "Nếu Nghệ đội trưởng có hứng thú, Tử Vi Tông chúng tôi nguyện ý bán mặt mũi cho ngài, sẽ thối lui không tranh đoạt."
Nghệ Tu nhướng mày, la bàn tầm bảo tốt thì tốt nhưng làm sao lợi hại như máy thăm dò của Bình Hạo Diễm cùng ánh mắt của Tô Dập được chứ? Anh liếc nhìn Tô Dập một cái, khóe miệng nhếch lên, lười biếng nói: "Tôi việc gì phải hứng thú? Có lẽ tôi lại càng hứng thú với quá trình đấu giá nó hơn."
Nói xong, Nghệ Tu không thèm để ý tới Nhâm Tinh Hỏa nữa, trực tiếp đưa tay ôm lấy Tô Dập rồi xoay người nhảy xuống du thuyền, lặn xuống biển.
Sắc mặt Nhâm Tinh Hỏa có chút biến đổi, đứng bên lan can cúi đầu nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập biến mất khỏi mặt biển, yên lặng không nói gì.
Một người trẻ tuổi đứng sau mất kiên nhẫn thấp giọng hỏi: "Nghệ Tu kia có ý gì vậy? Chúng ta có còn tranh la bàn với đám Thiên Huyền Tông nữa không?"
Nhâm Tinh Hỏa quả quyết mở miệng: "Tranh! Sao lại không tranh, Nghệ Tu hiển nhiên muốn xem màn kịch tranh đấu này, như vậy năm mươi năm mươi là hắn sẽ không tham gia trận đấu giá cuối cùng, cao lắm cũng chỉ tranh thủ khuấy cho đục nước mà thôi. Đã như vậy, chúng ta không việc gì phải sợ đám Thiên Huyền Tông kia!"
Hai người trẻ tuổi đi sau Nhâm Tinh Hỏa nhất thời kích động, mà Nhâm Tinh Hỏa thì chậm rãi lộ ra nụ cười lạnh, thấp giọng nói: "Tôi càng mong Nghệ Tu làm vậy... nếu làm tên Quách Phi Minh sợ phát hoảng thì càng vui."
Nói xong, hắn thu hồi nụ cười lạnh nhạt trên mặt, xoay người lại nói với hai người trẻ tuổi: "Đi thôi, chúng ta cũng xuất phát sớm một chút."
***
Dưới đại dương xanh thẳm, Tô Dập ngóc đầu ra khỏi lòng ngực Nghệ Tu hỏi: "Chúng ta có tranh cái la bàn kia không?"
Nghệ Tu xoa đầu Tô Dập, cười nói: "Tranh làm chi, cứ để bọn họ tranh. Chúng ta đứng một bên xem náo nhiệt là được."
Bên dưới đã đẩy lên tới hai mươi lăm triệu, rất nhanh đã có người trên nóc nhà đứng dậy kêu giá: "Ba mươi triệu!"
Cả quảng trường yên tĩnh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn người đứng trên nóc nhà.
Nghệ Tu liếc nhìn người nọ một cái, thấp giọng nói: "Lão nhị Từ gia?"
Tô Dập nghe vậy thì cũng liếc nhìn người nọ một cái.
Tô Dập chỉ mới thấy qua Từ Nhạc Trạm, cũng không rành Từ gia nên không biết. Thế nhưng Nghệ Tu biết rõ đây là anh hai Từ Nhạc Trạm, Từ Nhạc Khang.
Khác với Từ Nhạc Trạm vẫn luôn đeo tấm mặt nạ ôn hòa tươi cười, Từ Nhạc Khang có gương mặt chữ quốc cực kỳ chính phái, vóc người khôi ngô. Phát hiện tầm mắt mọi người dồn về phía mình thì hào sảng cười một tiếng, chắp tay chào mọi người.
Trên nóc nhà đã có người ra giá, những người khác cũng không tiếp tục giữ yên lặng, rối rít ra giá.
"Ba mươi lăm triệu!"
"Bốn mươi triệu!"
Quách Phi Minh ngồi phía trước nhóm Thiên Huyền Tông đứng lên, cao giọng nói: "Thiên Huyền Tông trả năm mươi triệu!"
Nhóm Tử Vi Tông ngồi ở vị trí cách Thiên Huyền Tông khá xa, Nhâm Tinh Hỏa cười lạnh đứng lên nói: "Tử Vi Tông chúng tôi trả sáu mươi triệu!"
Quách Phi Minh nhướng mày, mắt lạnh nhìn Nhâm Tinh Hỏa, mà Nhâm Tinh Hỏa thì không chút e dè cười giễu cợt, còn cố ý nhìn về phía Nghệ Tu cùng Tô Dập ở bên kia.
Quách Phi Minh dĩ nhiên biết Nghệ Tu ngồi bên đó, mà quả thực hắn cũng vì thế mà có chút không yên lòng. Hiện giờ bị khiêu khích thẳng mặt, sắc mặt Quách Phi Minh đen xì xì, cắn răng nói: "Sáu mươi lăm triệu!"
Vừa mới dứt lời, Nhâm Tinh Hỏa đã lớn tiếng mở miệng: "Bảy mươi triệu! Cái la bàn này Tử Vi Tông tụi này định rồi!"
Quách Phi Minh trừng Nhâm Tinh Hỏa, tức giận hô: "Nhâm Tinh Hỏa!"
Nhâm Tinh Hỏa không chút sợ sệt, lạnh lùng cười nói: "Thiên Huyền Tông có muốn cái la bàn này không vậy? Không thì mau kết giá đi!"
Quách Phi Minh hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Bảy mươi lăm triệu!"
"Bảy mươi tám triệu!"
"Tám mươi triệu!"
Mắt thấy Quách Phi Minh cùng Nhâm Tinh Hỏa tranh đấu, Từ Nhạc Khang lắc đầu ngồi xuống, người của các gia tộc khác cũng lặng lẽ từ bỏ ý nghĩ kêu giá. Mà Chu Ngưng Nhi trên đài thì lại càng cười tươi hơn, không cần cô thêm dầu thêm mỡ, giá tiền vẫn không ngừng gia tăng.
Mắt thấy giá đã sắp đột phá trăm triệu, Quách Phi Minh do dự. Lúc phát hiện chiếc la bàn này, hắn đã lập tức báo tin về tông môn, sau đó thì nhận được một trăm triệu để đấu giá. Nếu cái giá vượt quá một trăm triệu thì hắn không có cách nào tiếp tục ra giá!
Mắt thấy Nhâm Tinh Hỏa giễu cợt nhìn mình, dáng vẻ hoàn toàn không có chút nào nôn nóng, Quách Phi Minh cắn răng, chuẩn bị kêu ra cái giá một trăm triệu!
Đột nhiên, một âm thanh trầm thấp trầm ổn vang lên: "Năm mươi triệu, cộng thêm hai món pháp khí phòng ngự cường đại cùng một món pháp khí công kích làm theo yêu cầu."
.*.