Âm Dương Nhãn
Chương 64 : Luyện khí môn
Ngày đăng: 10:34 18/04/20
Trên quảng trường náo nhiệt, mọi người len lén đánh cuộc xem rốt cuộc tông môn nào sẽ đấu giá thắng, các thế lực trên nóc nhà rối rít sửng sốt nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Chỉ thấy sau một khung cửa sổ nhà đá, một người nam trung niên để râu đen nhàn nhạt nói: "Tại hạ là Vương Chí Văn của Luyện Khí Môn, hi vọng chủ nhân la bàn có thể cẩn thận suy nghĩ một chút."
Luyện Khí Môn?!
Quảng trưởng lập tức xôn xao, các thế lực trên nhà đá trố mắt nhìn nhau. Mà trên đài, Chu Ngưng Nhi cũng sửng sốt, hiển nhiên không ngờ lại có phương phức ra giá như vậy.
Vì cảm thấy nhàm chán, Nghệ Tu đã nghiêng người nằm trên nóc nhà đá, lúc này cũng ngồi dậy, ánh mắt quét nhìn Vương Chí Hoa dửng dưng đứng bên cửa sổ cùng Quách Phi Minh, Nhâm Tinh Hỏa không ngừng biến đổi sắc mặt, khóe miệng nhếch lên thật cao.
Tô Dập khó hiểu nhìn Nghệ Tu vừa ngồi bật dậy, mà Nghệ Tu thì thích thú cười một tiếng, nói với Tô Dập: "Luyện Khí Môn là một tổ chức mới hình thành mấy năm gần đây, là một nhóm luyện khí sư cùng trận văn sư tự do mạnh mẽ, danh tiếng rất lớn. Nếu cái la bàn này bị người của luyện khí môn cướp đi thì coi như danh tiếng của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông đều trở thành giá y cho Luyện Khí Môn, lần này có trò hay để xem rồi."
Tô Dập quay đầu nhìn Quách Phi Minh cùng Nhâm Tinh Hỏa, lại nhìn Vương Chí Văn đứng bên cửa sổ, có chút khó hiểu nghiêng đầu.
Người bên dưới bàn luận sôi nổi, Chu Ngưng Nhi thấy tình cảnh không thể nào khống chế, liền vội vàng mở miệng: "Vị tiền bối Luyện Khí Môn này, giá cả ngài đưa ra cần phải tiến hành trao đổi với người bán mới có thể xác nhận, hiện giờ giá đấu giá là chín mươi triệu, nếu như có giá cao hơn..."
Quách Phi Minh sắc mặt đen xì lạnh lùng quét ánh mắt sắc như dao nhìn Vương Chí Văn khí thế trầm ổn, phẫn nộ nói: "Thiên Huyền Tông trả một trăm triệu!"
Một trăm triệu!
Dưới đài ùa lên tiếng kinh hãi, tiếng khiếp sợ cùng bàn luận sôi nổi. Cái giá này thực sự không đáng để mua một cái la bàn tầm bảo, thế nhưng đấu giá đã tiến hành, đã không còn là vấn đề đáng hay không đáng nữa.
Vương Chí Văn vẫn bình ổn như cũ, cũng không lên tiếng kêu giá. Mà Nhâm Tinh Hỏa thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Quách Phi Minh, đang định tiếp tục đẩy giá thì Chu Ngưng Nhi ở trên đài đột nhiên nhìn thấy người bên cạnh ra dấu, cô làm động tác tay xin tạm ngừng, nũng nịu nói: "Xin các vị chờ đợi một chốc, giá của tiền bối Luyện Khí Môn đưa ra đã có kết quả trao đổi."
Nói xong, cô thu hồi pháp khí giống như micro, đi tới rìa đài đá ngồi xổm xuống, trao đổi với nhóm người Nam Uyên Các.
Xem tình thế thì tựa hồ Luyện Khí Môn có hi vọng a?
Sắc mặt Quách Phi Minh cực kỳ khó coi, Nhâm Tinh Hỏa cũng nhíu mày, nhìn Chu Ngưng Nhi nói chuyện với người kia mà trầm mặc.
Tô Dập quay đầu hỏi Nghệ Tu: "Anh nói xem người kia sẽ chọn một trăm triệu hay năm mươi triệu kèm ba món pháp khí?"
Nghệ Tu híp mắt phượng: "Khó nói, nếu xét về giá trị thì ba món pháp khí đỉnh thiên cũng chỉ có giá một hai chục triệu mà thôi, khẳng định là một trăm triệu lớn hơn. Thế nhưng theo lời Nhâm Tinh Hỏa thì người tìm thấy la bàn tựa hồ không có thế lực, cầm một trăm triệu phỏng chừng có chút phỏng tay. Hơn nữa từ trước tới nay mắt của luyện khí sư vẫn luôn cao hơn đầu, cơ hội đặt pháp khí theo yêu cầu không nhiều, huống chi này còn là người của Luyện Khí Môn... để xem xem người kia chọn thế nào, nếu thông minh thì đại khái sẽ chọn Luyện Khí Môn."
Tô Dập nghi hoặc hỏi ngược lại: "Làm vậy không sợ đắc tội Thiên Huyền Tông với Tử Vi Tông sao?"
Nghệ Tu thấp giọng cười, xoa đầu Tô Dập: "Đó cũng là chỗ tốt của không có thế lực. Nếu lựa chọn Luyện Khí Môn, Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông sẽ dồn bất mãn vào Luyện Khí Môn, mà người kia thì chỉ cần một nơi bí mật né tránh một thời gian, chờ sóng gió qua rồi thì còn ai nhớ tới hắn nữa chứ?"
Mọi người đều đặc biệt chú ý tới tình huống trò chuyện bên Chu Ngưng Nhi. Rất nhanh, bọn họ thấy chân mày Chu Ngưng Nhi hơi nhíu lại, gật đầu một cái, nhất thời trong lòng căng thẳng, hiểu được đã có kết quả!
Quả nhiên, Chu Ngưng Nhi đứng dậy cầm pháp khí micro, cũng không vòng vo mà trực tiếp mở miệng: "Chúc mừng tiền bối Luyện Khí Môn, người bán đồng ý lấy năm mươi triệu cộng thêm hai kiện pháp khí phòng vệ và một món pháp khí công kích theo yêu cầu để đổi la bàn, đấu giá chấm dứt! Phiên đấu giá lần này kết thúc, xin mời các vị đã đấu giá vật phẩm trước đó tới nhà đá cứ điểm của Nam Uyên Các tiến hành giao dịch, cám ơn mọi người đã ủng hộ hội đấu giá của Nam Uyên Các chúng tôi!"
Phỏng chừng Chu Ngưng Nhi sợ người của Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông không giành được la bàn sẽ giận cá chém thớt lên Nam Uyên Các, vì thế nhanh chóng nói xong lời kết rồi vội vàng đi xuống đài.
Cậu không khỏi nhìn qua Nghệ Tu ở bên cạnh, mà Nghệ Tu thoạt nhìn cũng có chút kinh ngạc, nhướng mày nói: "Tử Vi Tông xía vào làm gì..."
Vu Hãn âm cười mà không cười nói: "Tử Vi Tông sao có thể không dính vào chứ, đây chính là cơ hội tốt để đả kích danh vọng của Thiên Huyền Tông. Xem ra thì người ra tay đánh lén rất có thể chính là Tử Vi Tông."
Nhớ tới Nhâm Tinh Hỏa vẫn thích dùng mấy loại thủ đoạn nhỏ, Nghệ Tu cảm thấy nếu thật sự là Tử Vi Tông ra tay để giá họa cho Thiên Huyền Tông thì cũng không có gì kỳ quái.
Vu Hãn Âm nói tiếp: "Anh chỉ cảm thấy kỳ quái là vì sao Nghê Nguyên Tư lại không ra tay ngăn cản Vi Tam? Chẳng lẽ là không ngăn được?"
Khương Tu Hiền cười hì hì chen vào một câu: "Không phải tế điển trăm năm sắp tới rồi à, phỏng chừng là không phân thân được đi."
Lời này rất có đạo lý, cũng đủ thuyết phục vì sao Vi Tam kích động phái người đi tới Luyện Khí Môn. Thế nhưng Vu Hãn Âm vẫn dành chút tâm nhãn dò xét hành tung Nghê Nguyên Tư, xác nhận khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở trong Hạo Ca Tông bận rộn chuẩn bị cho tế điển mới an tâm.
...
Khu thành cũ A thị, một chiếc xe nhỏ màu đen thực không tầm thường chậm rãi lái vào con đường chật hẹp, quẹo trái quẹo phải rồi dừng lại gần một tòa dân cư cũ kỹ.
Thế nhưng sau khi dừng lại thì không có ai xuống xem xe vẫn luôn mở máy, lẳng lặng dừng bên con đường chật hẹp.
Gánh hàng rong ở ven đường ngẩng đầu liếc nhìn chiếc xe kia một cái, thế nhưng cửa sổ dán lớp màn màu đen đậm nên không có cách nào nhìn thấu tình cảnh bên trong, mà người trung niên ngồi ở vị trí ghế lái cũng cực kỳ bình thường, không có chút nào đặc biệt.
Nhóm tiểu thương bán hàng rong cũng không quá chú ý, cho là đang chờ người, rất nhanh lại bắt đầu lớn giọng rao hàng.
Chiếc xe tựa hồ tách biệt thành hai thế giới với bên ngoài. Trong xe là nội thất cực kỳ sang trọng khác biệt với dáng vẻ bình thường bên ngoài. Thiết kế cách âm cực tốt ngăn cách toàn bộ âm thanh huyên náo bên ngoài, tiếng đàn cổ với âm điệu kéo dài được khuếch đại âm thanh tạo thành hiệu ứng cực kỳ tinh tế.
Một nam nhân thản nhiên ngồi ghế sau, người bọc một tầng áo khoác lông dày hơn người bình thường, tóc dài thả lỏng, ngón tay thon gầy tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve khấu bình an đeo trên cây sáo ngọc, tròng mắt đen láy cười chúm chím nhìn cảnh tượng bận rộn bẩn thỉu bên ngoài.
Nam nhân này chính là Nghê Nguyên Tư vốn đang bận rộn chuẩn bị tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông. Hắn quả thực không rảnh quản Vi Tam muốn làm gì, chỉ là nguyên do không phải vì chuyện tế điển.
Người trung niên yên lặng ngồi trên ghế lái hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại, mà Nghê Nguyên Tư cũng không nói lời nào, chỉ an tĩnh nhìn con hẻm tràn đầy hơi thở cuộc sống bon chen bận rộn ở bên ngoài, ánh mắt có chút suy tư.
Một lát sau, một bà bác tóc xoăn xách một cái túi đồ lớn cùng một thanh niên dáng dấp phổ thông đeo kính cận thận dày trông có chút gầy yếu xuất hiện trên đường, tựa hồ đang đi tới tòa dân cư.
Thanh niên xách hai túi đồ an tĩnh đi theo sau lưng bà bác, hoạt nhìn là con trai bà.
Ở trên đường, bà bác nhìn thấy một gánh hàng rong chất đầy chanh tươi thì dừng lại, đặt túi đồ trên tay xuống, cầm túi ny lon người bán đưa tới, vừa nói gì đó vừa thoăn thoắt lựa những quả chanh tròn trịa căng mọng nước.
Lúc bà lựa chanh, thanh niên cứ ngây ngốc đứng sau lưng bà, mặt không biểu cảm, cũng không nói lời nào, thoạt nhìn cực kỳ âm trầm, ngay cả gương mặt thực thông thường kia cũng làm người ta cảm thấy không quá thoải mái.
Ánh mắt Nghê Nguyên Tư rơi vào người bọn họ, cặp mắt hơi sáng lên. Ngón tay đang vuốt ve khấu bình an tạm ngừng một lát, nhịn không được nắm sáo ngọc gõ gõ lòng bàn tay, nụ cười khẽ nhếch trên khóe miệng không ngừng tăng lên.
Bà bác nhanh chóng lựa xong một túi chanh, trả tiền xong thì một tay xách túi đồ một tay xách túi chanh, cùng thanh niên đi lên lầu. Lại làm thêm một mối làm ăn, chủ sạp cao hứng cất tiền rồi tiếp tục lớn giọng rao hàng.
Không ai chú ý, chiếc xe màu đen đậu ven đường không biết từ khi nào đã lặng yên rời đi.