Ám Hương

Chương 39 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


"Hôn thú!? Hai người...đến cả hôn thú cũng đã kí rồi sao?" Tố Dĩ Dĩ lấp bấp khó khăn nói ra từng chữ một. Trong đầu của cô cùng Giang Triết Mỹ bây giờ, là vô vàn những thanh âm khó chịu cứ không ngừng vang lên.



Nhưng dẫu nhìn thế nào cũng không thể tin được chuyện này là do Trạch Lam hoàn toàn tự nguyện. Bởi vì nhìn sắc mặt của cô ấy hiện giờ khó coi vô cùng. Có ai được ôm trong tay chồng mình mà biểu diện lại như gượng ép, cam chịu như Trạch Lam hay không?



Hơn nữa, việc Giang Triết Hàn hắn xưa nay nổi danh với lối sống khác người lập dị. Xem phái nữ luôn là thứ để hắn phải tránh xa tuyệt đối. Vậy mà bây giờ, hắn lại tuyên bố bản thân đã có vợ. Và người vợ này...lại là Lưu Trạch Lam - người bị hắn cường bạo đến suýt chết đi sống lại.



Tố Dĩ Dĩ suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng không thông được chuyện này. Cô bước lên kéo lấy tay Trạch Lam ra khỏi người Giang Triết Hàn, nhưng liền bị hắn giật ngược trở về nhưng sắc diện của hắn vẫn tồn tại một màu ảm đạm, lạnh lẽo bất diệt.



Vòng tay của hắn đột ngột ra sức siết chặt hơn, khiến nơi eo của Trạch Lam truyền lên cảm giác đau nhức. Nhìn thấy tâm trán của Trạch Lam thoáng cau lại, Tố Dĩ Dĩ đành buông cô ra.



Giang Triết Hàn khí sắc bỗng chốc trở nên tồi tệ dần. Dường như sự kiên nhẫn của hắn đã sắp hết, trong đáy mắt hắn đã dần rộ lên một tia phẫn nộ. Thoáng thấy được điều đó, Trạch Lam chỉ còn biết đóng kịch cùng hắn, để giúp cho Tố Dĩ Dĩ không bị hắn làm tổn hại.



Nghĩ đến đây, Trạch Lam thình lình đưa hai tay vòng qua eo của Giang Triết Hàn. Cô gục đầu vào ngực hắn, che giấu đi biểu diện khổ sở mà cất giọng: "Mình thật sự không rời khỏi anh ta được. Hai người đi đi...Phù Dung...con bé vẫn ổn! Mình...cũng sẽ...ổn thôi!"



"Trạch Lam...cậu...!"



"Làm ơn! Mình xin cậu...dẫn Mỹ Mỹ đi khỏi đây!" giọng nói của Trạch Lam dần trở nên ngắt quãng vì một sự uất nghẹn đã hình thành trong cổ họng. Khoé mi đã ướt đẫm, cô cố chịu đựng để ngăn mình không được khóc trước mặt Tố Dĩ Dĩ. Nếu không, chỉ càng khiến cô ấy lo lắng...



Tố Dĩ Dĩ nuốt nghẹn xuống lồng ngực, bước chân của cô lùi về sau vài bước. Rãnh môi gượng cười mà đáp: "Được! Bọn mình sẽ đi..."



"Chị...mình còn chưa làm rõ mọi chuyện kia mà, làm sao..."



"Đi thôi, Mỹ Mỹ!"



Câu nói chưa hết của Giang Triết Mỹ bị Tố Dĩ Dĩ cắt mất, còn chẳng đợi cô bạn kia nói tiếp, Tố Dĩ Dĩ đã lôi Giang Triết Mỹ nhanh chân rời khỏi sân lớn của dinh thự.



Đi ra đến phía xe, Tố Dĩ Dĩ quay sang nhìn Giang Triết Mỹ với vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, cô hỏi: "Em thực sự...muốn giúp Trạch Lam?"



Giang Triết Mỹ không hề do dự, liền gật đầu đáp ngay vào: "Muốn chứ! Em rất muốn giúp chị ấy...."



"Được!" giọng Tố Dĩ Dĩ trầm xuống vài phần, nhìn người đối diện, cô lại tiếp: "Vậy chị muốn em..hãy về hỏi bố của em một số chuyện để làm rõ vấn đề."



"Bố..bố của em? Tại sao lại liên quan đến cả bố của em nữa? Dĩ Dĩ, rốt cuộc còn chuyện gì chị chưa nói cho em biết? Em thực sự không hiểu gì cả..." Giang Triết Mỹ căng mặt kinh ngạc không ngừng cao giọng thốt lên, đến cả tay chân cũng muốn cuống theo cái dòng suy nghĩ đang đảo lộn trong đầu óc.



Tố Dĩ Dĩ thở nhẹ một cái, trong khẩu khí lẫn chút hoài nghi mà nói với Giang Triết Mỹ: "Hãy hỏi ông ấy...chuyện liên quan giữa Giang gia và Lưu gia...là gì?"



"Tôi không nghĩ, cô cũng biết đóng kịch trước mặt người khác! Quả thực cô chưa từng làm tôi hết bất ngờ..." giọng Giang Triết Hàn càn rỡ rót nhẹ bên tai, tuy âm sắc thâm trầm đầy tính ác ý, nhưng hắn thực tâm không ngăn được bản thân không được kinh ngạc khi đột ngột bị Trạch Lam vòng tay ôm lấy.



Sự mảnh mai nơi cô, sự mềm yếu mỏng manh của một cô gái như Trạch Lam làm hắn không tránh khỏi một chút dao động. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái đang gục đầu vào ngực mình, đáy mắt thâm sâu ẩn chứa vô vàn những ý niệm đan xen nhau cuộn trào như sóng biển.
Giang Cầm thở dài một lần, ông phất tay rồi mệt mỏi nói: "Được rồi! Lui hết ra ngoài..."



Lúc này, sau khi trong phòng chỉ còn lại Giang Triết Mỹ cùng bố của cô, cô mới vội bước đến mà nói: "Bố, chuyện con muốn hỏi là..."



"Chuyện con muốn hỏi là liên quan đến cô gái này có đúng không?"  vừa nói Giang Cầm vừa cầm chiếc máy tính bảng đưa về phía Giang Triết Mỹ. Cô nhíu mày khó hiểu, cầm lấy thứ được trao qua tay mà dán mắt vào màn hình.



Lập tức tâm trán cũng hơi căng ra đầy kinh ngạc khi cô thấy trên một trang mạng đã lan truyền hình ảnh của Trạch Lam cùng với anh hai của cô - tứ thiếu Giang thị rời khỏi khách sạn T.W vào sáng nay.



Hơn nữa, những người này còn dò đuoc cả thông tin của Trạch Lam chỉ qua một bức ảnh chụp nửa gương mặt. Cả tên lẫn họ của cô ấy đều được đề to, tô đậm rõ rệt.



Giang Triết Mỹ tay run run, giọng yểu xiều lấp bấp: "Tin tức...đã lan truyền nhanh đến vậy sao chứ?"



Giang Cầm đứng dậy khỏi ghế, ông đi đến phía chiếc tủ gần bên giường lại cất giọng khàn khàn: "Nếu là chuyện liên quan đến cô gái họ Lưu đó...thì ta nghĩ tốt nhất con cứ mặc kệ đi...."



"Mặc kệ!? Ý bố là...dù biết anh hai đang cố tình làm ra một chuyện đồi bại, tệ hại như thế mà vẫn phải nhắm mắt xem như không biết gì hay sao?" Giang Triết Mỹ cả kinh trước sự thờ ơ của bố mình, trước giờ cô chưa từng nghĩ người bố đáng kính của cô lại có ngày tỏ ra vô tình trước sự an nguy của người khác.



Hơn hết, người đe doạ đến sự an nguy của người ta lại là con trai của ông. Lẽ nào, ông là một người bố lại có thể khoanh tay đứng nhìn con trai mình ung dung tự tác làm những việc tồi tệ đó hay sao?



"Thế nào là chuyện đồi bại hay tệ hại như con đã nói?" Giang Cầm lạnh lùng hỏi. Cổ họng Giang Triết Mỹ như bị nghẹn lại đôi chút, cô khó khăn phát ra từng chữ mà đáp: "Bố...anh hai...anh hai bắt ép người khác làm những chuyện...trái với đạo lí. Anh hai làm như vậy nào có khác gì với những tay hắc đạo tàn ác đâu chứ?"



Giang Cầm chợt buông ra một tiếng cười giòn giã rồi cũng tan đi nhanh chóng trong bầu không khí ảm đạm. Mà tiếng cười này truyền đến tai, lại khiến Giang Triết Mỹ cảm thấy lạnh cả người. Cô không hiểu, vì sao trong phút chốc đến cả bố của cô cũng trở nên tàn nhẫn một cách đáng sợ đến vậy.



"Bố..."



"Anh hai của con, nó vốn dĩ đã là tay cầm đầu trong hắc đạo. Lời nói vừa rồi của con, quả thực như một trò cười cho thiên hạ!" Giang Cầm nhếch môi cười nhạt nhẽo.



Dưới sự dửng dưng của ông, sự nhiệt huyết sôi sục trong lòng Giang Triết Mỹ lại càng thêm bị trào dâng. Cô bước đến ngay sau lưng của Giang Cầm mà lớn tiếng nói.



"Bố! Tại sao đến cả bố cũng bỗng dưng trở nên vô tình như thế? Bây giờ là chuyện liên quan đến mạng sống, liên quan đến cuộc đời của một con người. Bố không thể tỏ ra quan tâm một chút hay sao? Hay ít nhất, bố cũng phải lo cho anh hai...anh ấy đang đánh mất chính bản thân mình rồi."



"Bản thân của Triết Hàn...đã chết từ mười hai năm về trước rồi." Giang Cầm lạnh giọng nói ra một câu. Trong âm sắc của ông rõ ràng thắm nhuộm một nỗi đau tột cùng không thể nào tả xiết.



Giang Triết Mỹ ngẫn ngơ, cô căng mắt hỏi lấy: "Bố...rốt cuộc, mười hai năm trước đã xảy ra chuyện gì? Giang gia chúng ta và Lưu gia...là tồn tại một mối quan hệ như thế nào kia chứ?"



Bóng lưng gầy guộc trong bộ áo gấm màu lam nhạt chầm chậm xoay lại, trong tay Giang Cầm đang giữ một bức ảnh cũ kĩ vừa được ông lấy ra từ ngăn tủ. Đưa về phía con gái, ông nén lấy nỗi uất hận năm xưa mà nói: "Kẻ bắt cóc anh hai con năm xưa...chính là Lưu Đình. Con đoán xem, mối quan hệ giữa Giang gia chúng ta và Lưu gia bọn họ...là gì kia chứ?"



"Bố...chuyện này..." Giang Triết Mỹ hai mắt căng ra không chớp, khi cô chỉ mới nhìn thoáng qua tấm ảnh đã ố vàng trên tay Giang Cầm, thì đột ngột ông đã nổi cơn giận dữ mà ném tấm ảnh xuống đất, lại căm phẫn mà gào lên: "Giữa Giang gia và Lưu gia chỉ tồn tại một mối quan hệ...Đó là thù hận! Là một mối thâm thù đại hận mà có chết đi ông ta cũng không bao giờ rửa sạch được nó!"