Ám Hương

Chương 40 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


"Con nghĩ xem, mối quan hệ này tồn tại là vì cái gì kia chứ?"



"Bố...!" giọng Giang Triết Mỹ thoáng run rẫy, hai hốc mắt đã ngấn nước đến mọi thứ trước mặt đều đã bị nhoè đi đôi chút. Cô nhìn vào gương mặt già nua đang khổ sở nén hận của Giang Cầm, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ trông thấy dáng vẻ này của ông.



Cô bước đến một bước, cúi người chậm rãi nhặt lấy tấm ảnh bị ném xuống sàn nhà. Trong cái thứ ố vàng cũ kĩ đó, có ba người gồm hai nam một nữ đang trong bộ đồng phục học sinh chụp chung với nhau, biểu diện của họ đều rạng rỡ vô cùng.



Giang Triết Mỹ căng mắt khi cô nhận ra, cô gái trẻ đứng giữa hai nam sinh kia là ai.



"Mẹ...!" Giang Triết Mỹ run run gọi lấy một tiếng thật nhỏ. Cô lại nhận ra, một trong hai chàng nam sinh kia có một người là bố của cô - Giang Cầm.



"Người còn lại...chính là Lưu Đình!" giọng nói già cõi khẽ cất lên. Giang Cầm mệt mỏi ngồi xuống giường, tay sờ lên chiếc nhẫn cưới mà ông trân quý suốt hơn nửa cuộc đời mình. Đôi mắt nhăn nheo rộ lên sự đau lòng, ông chua xót nói: "Ta và ông ấy cùng mẹ của con, từng là những người bạn rất thân ở thời phổ thông. Lúc ấy, mẹ con xinh đẹp biết nhường nào. Bao nhiêu nam sinh trong trường đều một lòng muốn theo đuổi cô tiểu thư nhà họ Trịnh...Cả ta và ông ấy cũng không ngoại lệ!"



Giang Triết Mỹ ngậm ngùi nhìn bố của mình, nhìn nét mặt đau thương của ông khi nhắc đến người mà ông yêu đã không còn trên cõi đời này...trong một lúc, cả cô cũng nhớ đến bà mà cắn môi rơi lệ.



Trịnh Y Dao - mẹ của cô, bà mất khi cô mười hai tuổi. Trong khoảng ký ức vụn vặt còn sót lại của cô, bà có gương mặt phúc hậu và nụ cười dịu dàng nhất trên đời. Bà đẹp lẫn vẻ ngoài sâu vào trong cốt cách, nhưng...lại ứng với câu nói: Hồng nhan thì bạc mệnh.



Sau khi Giang Triết Hàn xảy ra chuyện, bà lại u uất đến sinh bệnh. Bệnh từ tâm mà ra, chẳng liều thuốc hay y khoa hiện đại nào có thể cứu được. Bà ra đi khi trong tâm vẫn còn muôn vàn lo toan, trăn trở. Cái chết của bà là một sự đả kích lớn đối với mỗi con người trong Giang gia. Nhưng hơn hết, vẫn là Giang Triết Hàn và bố của cô, họ là những người chịu tổn thương lớn nhất với sự mất mác tột cùng này.



Ngồi bên dưới chân của Giang Cầm, Giang Triết Mỹ khẽ nắm lấy hai bàn tay đã đọng đầy nếp nhăn của ông mà xoa nhẹ. Cô cố ngăn mình không được khóc, vội vàng thu hết những dòng lệ mặn đắng. Cô nhỏ giọng nói: "Bố...có phải vì ghen tuông thù hận, nên Lưu Đình đã làm chuyện gì tồi tệ với anh hai...đúng không?"



"Không sai!" Giang Cầm đáp một cách dứt khoát, trong ngữ khí vẫn còn đọng lại sự phẫn nộ. Ông lại tiếp: "Không cưới được mẹ của con, từ lâu ông ta đã sinh lòng căm hận. Nhưng ta lại không ngờ, hậu quả lại trút lên đầu của Triết Hàn..."



Nói đến đây, bàn tay của Giang Cầm thoáng siết chặt vạt áo gấm đến rung lên. Vỗ nhẹ lên bàn tay đó của ông, Giang Triết Mỹ lại hỏi: "Bố...năm đó, anh hai bị ông ta bắt đi, liệu đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến anh ấy thay đổi đến vậy hả bố? Cho con biết đi...."



"Tuyệt đối không!" Giang Cầm nghiêm giọng nói, ông nhìn thẳng vào đôi mắt còn chưa khô của con gái mà tiếp lời: "Chuyện này, anh hai của con, nó không muốn bất kì người nào biết được. Nhất là con, đứa em mà nó yêu thương nhất!"



"Bố...tại sao không chứ. Con thực sự muốn biết, con muốn giúp anh hai trở về là nhị thiếu Giang gia của mười hai năm trước!"


Bàn tay đang lướt trên tóc khẽ khựng lại, yết hầu Quân Nhu thoáng trượt dài, cố nuốt lấy mọi cảm xúc không nên có trong lúc này xuống sâu trong đáy lòng. Khoảnh khắc này, khoảnh khắc mà cô được đường đường chính chính chạm vào người đàn ông cao quý này đây...cô đã mong đợi từ lâu.



Cô không thể để xúc cảm bản thân một lúc phá hỏng, chỉ là cảnh tượng một cô thủ hạ đang sấy tóc cho ông chủ của mình. Nhưng đối với Quân Nhu cô, lại chẳng khác gì một mỹ cảnh tuyệt vời trong tâm niệm.



Cô gượng cười, khẽ hỏi: "Ông chủ lại nhớ đến cô gái đó sao?"



Giang Cẩn Quỳ cười bật thành tiếng, nhưng thanh âm lại rất chua xót, anh thống khổ mà đáp: "Tôi đã có bao giờ quên được đâu mà nhớ hay không nhớ chứ!"



"Ông chủ..." giọng Quân Nhu thoáng ngập ngừng, động tác thuần thục của cô trong phút chốc như chậm lại vài phần. Cô cố sức bình tĩnh mà nói: "Nếu ngài muốn trả thù...thì tại sao ngài không một lúc giết chết Lưu Trạch Lam đi. Dù gì, cô ta cũng là kẻ mà Giang Triết Hàn muốn mang ra hành hạ, chà đạp để thoã sự thù hận. Nếu như cô ta bị chết dưới tay ngài, ắt hẳn...hắn ta cũng sẽ rất tức giận!"



"Đủ rồi!" Giang Cẩn Quỳ đột ngột lên tiếng, thanh âm trầm khàn vô cùng. Anh đứng dậy khỏi ghế, tiến về phía một căn phòng khác, bước qua ngạch cửa, anh chọn cho mình một chiếc sơmi màu đen nhám trong hàng trăm chiếc áo được treo đầy khắp các kệ tủ.



Bóng lưng cao quý nhưng lại xa cách hướng về phía Quân Nhu, anh lạnh lùng nói: "Lui ra ngoài."



Quân Nhu đứng yên một chỗ nhìn anh, cô đặt chiếc máy sấy lên chiếc tủ bên cạnh, lén đưa mắt luyến tiếc nhìn người đàn ông đang đứng sau tấm kính trong suốt, khẽ đáp: "Vâng, thưa ông chủ. Canh vẫn còn nóng, ngài hãy mau chóng dùng đi."



Khép nhẹ cửa phòng, Quân Nhu lặng người đứng trước căn phòng của Giang Cẩn Quỳ mà suy nghĩ cứ không ngừng đảo lộn hết cả lên. Quả nhiên, cứ mỗi lần nhắc đến cô gái có tên Bội Kỳ thì tâm tình của anh liền trở nên khác hẳn. Giọng nói ấm áp của anh, sự ôn nhu pha lẫn trong đó Giang Cẩn Quỳ anh chỉ dành riêng cho một cô gái đã chết cách đây hơn mười năm.



Cô gái mà anh yêu nhất lại chết vì em trai của mình, điều kinh khủng này...hỏi trên đời có ai mà chấp nhận được.



"Nhưng cớ vì sao...vì sao đến tận bây giờ, trong tim của anh chỉ mãi mang một hình bóng của kẻ đã chết kia chứ! Anh sẽ định sống trong cái quá khứ thanh xuân tươi đẹp đó đến bao lâu nữa..."



Quân Nhu nắm chặt khoảng áo trước ngực đến nhăn nhúm, cô cắn răng mà thì thầm vài câu. Nhìn qua cánh cửa sau lưng mình, bên trong, Giang Cẩn Quỳ đã thay xong một bộ âu phục màu đỏ sẫm. Dáng vẻ lịch lãm, cao quý được trả lại như đã vốn có. Anh đi lướt ngang chiếc bàn kính ở giữa phòng, bát canh trên đó vẫn còn toả ra làn khói mờ nhạt.



Nâng lấy bát canh nóng, Giang Cẩn Quỳ một hơi uống nhẹ. Huong vị thanh mát, dìu dịu tan dần trong khoan miệng rồi  chậm rãi trôi xuống cổ họng. Nơi thực quản đã nhanh chóng ấm dần lên, mùi vị đơn giản nhưng lại có tác dụng khá tốt.



Liếm nhẹ cánh môi còn đọng lại chút dư vị, Giang Cẩn Quỳ đặt bát canh đã bị uống quá nửa xuống mặt bàn, ánh mắt như tối đi vài phần, anh khẽ nói: "Rốt cuôc...cùng lắm cũng chỉ là định thần. Còn tâm...thì chẳng thể khá hơn chút nào! Vẫn là cần một thứ thiết thực hơn thế này...như một cô gái nào đó chẳng hạn!"