Ám Hương

Chương 41 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Trở về dinh thự sau khi giải quyết một cuộc họp khẩn trong công ty. Trời đã nhá nhem tối dần, vài cụm mây đen đã tụ lại trên mảng trời rộng lớn. Giang Triết Hàn chậm rãi tiến vào trong đại sảnh, đôi giày tây trang trọng gõ nhẹ xuống nền gạch bóng loáng. Thứ âm thanh gọi lấy danh xưng của hắn đồng loạt cất lên như mọi khi, rất lớn, rất đều.



Hắn bước lên bậc cầu thang, tay tháo caravat chỉ lạnh giong nói: "Tất cả rời khỏi đây ngay cho tôi."



Mặc dù có chút thắc mắc khi bây giờ còn chưa được sáu giờ tối mà lại phải kết thúc công việc ở đây. Nhưng, căn bản nhưng điều mà Giang Triết Hàn đã nói chẳng có ai dám đem lời hỏi lại lần nữa. Tất cả người làm trong căn dinh thự to lớn nhanh chóng thu dọn mọi thứ rồi rời đi theo lời của Giang Triết Hàn.



Bước lên lầu một, vừa hay chạm mặt với Dư quản gia, hắn đã trầm giọng mà hỏi: "Cô ta thế nào?"



Dư quản gia hơi cúi đầu, hai cánh tay vẫn nép sát vào bên người mình mà đáp: "Tứ thiếu, cô ấy cả ngày hôm nay không ngừng kêu la, đập cửa...chỉ muốn được ra ngoài để gặp Phù Dung."



Trong đôi mắt thâm sâu của Giang Triết Hàn thoáng qua tia gian ý, nơi lông mày nhướng nhẹ, hắn nhếch môi cười nhạt. Đôi chân sải bước chắc chắn tiến thẳng về phía cửa phòng của Trạch Lam, đứng bên ngoài, hắn vẫn dễ dàng nghe thấy được giọng nói  bên trong đang truyền đến.



"Cho tôi ra ngoài, tôi muốn gặp..Phù Dung!" giọng Trạch Lam lúc này đã trở nên khàn khàn, cổ họng khô khốc khó chịu khi dường như mọi sức lực cô đều dùng chỉ để van nài kẻ nào đó sẽ mở cửa cho cô.



Bàn tay gầy mảnh mai đập lên cửa một cách yếu ớt, gương mặt mệt mỏi hoen ố nước mắt áp sát lên cánh cửa, cô ngồi bệt dưới sàn nhà, đôi mắt ngọc đẹp đẽ giờ đây mang một màu buồn bã, ảm đạm đến đau thương. Giang Triết Hàn, hắn lại dã tâm hơn khi đã dùng hẳn khoá mật mã cho riêng căn phòng của cô. Việc cô muốn mở khoá như Quân Nhu đã từng dạy đã hiển nhiên là điều không thể, hơn nữa, dù cô có mở được, chắc gì cô sẽ thoát khỏi sự canh giữ nghiêm ngặt chẳng khác gì nhà tù này kia chứ.



Những tiếng đập cửa hay âm giọng nhỏ xíu của Trạch Lam cứ lần lượt truyền đến tai, Giang Triết Hàn cố tình bật cười thành tiếng, lập tức bên trong đã phản ứng theo một hướng khác.



Trạch Lam nửa người quỳ xuống sàn nhà, bàn tay đập lên cửa mạnh hơn, cô cao giọng lớn tiếng: "Cho tôi ra ngoài, tôi muốn gặp Phù Dung!"



"Cô là đang ra lệnh hay...đang van xin tôi? Điều này, tốt nhất cô nên làm rõ." chất giọng trầm mặc của Giang Triết Hàn cất lên. Nơi lồng ngực của Trạch Lam đôt ngột trở nên tức tối khó thở, con người ngoài kia hầu như lúc nào cũng chỉ mang đến cho cô một thứ duy nhất - đó là khiếp đảm.



Hơi thở của cô trũn xuống theo sự áp đảo của uy quyền, thế lực. Nó như một tảng đá nặng đến hàng vạn cân, mỗi lúc nó đều chèn ép lên thân người nhỏ bé của cô mỗi nặng dần. Trạch Lam khép mắt nhẫn nại, cô khẽ nói: "Xin anh....tôi muốn ra ngoài."



Giang Triết Hàn nhạt môi cười lấy một cái, mà sau cánh cửa này, Trạch Lam cô không thể thấy được biểu diện của hắn tàn nhẫn đến nhường nào.  Hắn hé môi, lại nói như đùa cợt trên sự đau khổ của người khác: "Cô van xin tôi là một chuyện. Còn tôi có hài lòng với sự van xin đó của cô hay không....lại là một chuyện hoàn toàn khác!"



"Anh....đồ khốn! Tôi chỉ muốn ra ngoài để gặp con bé, tại sao anh cũng là con người, mà anh lại không có một chút lòng thương nào vậy?" Trạch Lam tức giận gào lên, bàn tay đập mạnh vào cửa "rầm rầm" từng tiếng.


Giang Triết Hàn bật dậy khỏi ghế, tiến thẳng ra phía hồ bơi. Trời lúc này đã bắt đầu đổ mưa nặng dần, hắn đứng bên trên nhìn xuống mặt nước đã thấy Trạch Lam chìm hẳn gần xuống đáy hồ. Hắn chẳng kịp nghĩ ngợi thêm bất cứ điều gì đã vội lao xuống, nhanh chóng kéo lấy thân thể của cô trồi khỏi mặt nước.



Trạch Lam ho lên từng tiếng khù khụ, cô hé lấy tầm mắt nhìn vào người trước mặt, nhận ra là ai, cô liền vùng vẫy mà kháng cự: "Bỏ ra! Không phải muốn tôi chết sao. Cứ để cho tôi chìm xuống đáy hồ này là sẽ toại ý anh..."



Trong đôi mắt của Giang Triết Hàn mất dần sự căng thẳng vừa có, thay vào đó là một mảnh u ám nhuộm đầy trong lòng mắt. Hắn thoạt đầu khi nhìn thấy Trạch Lam chìm dưới đáy hồ đã vội nghĩ cô kiệt sức nên ngất lịm. Nhưng hoá ra...



"Cô muốn tự tìm đường để giải thoát hay sao?" Giang Triết Hàn đanh giọng mà nói với cô, hai bên bắp tay của cô bị hắn siết đến đau nhức. Cô cựa quậy thân người, đăm đăm nhìn hắn với sự quả quyết rồi đáp: "Sống mà chẳng khác gì địa ngục, cảm giác này...tứ thiếu anh đây đã bao giờ cảm nhận được chưa?"



Câu nói của Trạch Lam hệt như một mồi lửa đốt lên ngòi nổ trong lòng Giang Triết Hàn. Trong phút chốc, tất cả những gì đau đớn tột cùng nhất từ thể xác đến tinh thần mà hắn đã gánh chịu trong suốt quãng thời gian qua đều đồng loạt ập đến.



Nhãn khí rộ lên tia giận dữ lẫn căm hận, hắn nghiến răng: "Nếu chỉ mới như thế này mà cô đã vội nói là địa ngục, tôi sẽ để cho cô biết...địa ngục không chỉ đơn giản chỉ có như thế này!"



Đoạn nói xong, Trạch Lam chỉ kịp thấy nơi tấm lưng cong bị một lực mạnh mẽ ghì chặt rồi kéo ghì cô ngã nhào về trước. Cánh môi bạt mạng lạnh lùng của Giang Triết Hàn khoá chặt cửa miệng khô khan của cô, nuốt trọn tất cả từ hơi thở của cô, cho đến những thanh âm uất nghẹn trong cổ họng.



Hai tay bị trói chặt vào thang inox, Trạch Lam chỉ có thể kháng cự bằng cách vùng vẫy thân thể. Dưới làn nước, cử động của cô liên tục tạo nên những tiếng nước vỗ thật mạnh. Trận mưa nặng hạt đêm nay trút xuống hai con người mang đầy những góc khuất trong cuộc đời, nhưng chẳng một lần được gột rửa vơi đi dù chỉ là một chút.



"Ưm...!" tiếng kêu nhỏ xíu của Trạch Lam khẽ kêu, Giang Triết Hàn dồn ép thân người cô sát vào thành hồ, tấm lưng bị ghì chặt lên gạch đến đau nhói. Nơi cánh môi nhỏ bị hôn đến sắp tê dại, mọi thứ xung quanh cô bây giờ đều đem đến cái lạnh khôn cùng. Nhưng Giang Triết Hàn, hắn lại nóng đến cuồng nhiệt, sự hoang dã của một người đàn ông tản ra bao trùm cả một bầu không khí lạnh ngắt.



Bàn tay mang theo hoả nhiệt vùi xuống làn nước, chạm vào cảnh thần tiên bên dưới làn váy bị bay cao lơ đãng. Một lực giật rách cả chiếc quần lót nhỏ xíu, Giang Triết Hàn nhanh chóng nắm lấy bên chân của Trạch Lam mà nâng cao, ngón tay tiến công chọc sâu vào cửa huyệt.



Cánh môi vừa được buông bỏ, Trạch Lam chỉ kịp rên lên một tiếng thật ngắn khi bất ngờ bị xâm nhập. Hai ngón tay thon dài của Giang Triết Hàn không ngừng khuấy động bên trong vách thịt, khiến cô chỉ đang đứng bằng một chân đã sắp không thể trụ nổi mà muốn ngã khuỵ.



Giang Triết Hàn ép sát vào người cô, bài xích cô chẳng còn đường trốn chạy. Lẫn bên tai của cô bây giờ, ngoài tiếng mưa đang rơi rớt lộp độp xung quanh thì chỉ còn âm thanh của tiếng nước đập từ bàn tay bên dưới đang cuồng dã đâm vào thật sâu, thật mạnh.



Nhịp thở dã thú của hắn nhả nhẹ sát bên vành tai mẫn cảm, đầu lưỡi càn rỡ liếm láp qua chúng. Cánh môi nóng như một viên than hồng cháy rực rơi nhẹ lên nơi cổ gợi cảm, lại trượt dần xuống nơi bờ vai trần khi quai áo đã bị hắn kéo tuột quá nửa.



Từng tấc da thịt mát lạnh của Trạch Lam hoà lẫn với mùi hương tuyệt đối quyện vào từng tế bào thần kinh của hắn. Sự hưng phấn, ham muốn một lúc lại được đẩy cao đỉnh điểm. Hắn bên cạnh cô, căn bản không thể ngăn bản thân mình không được ham muốn cô. Trạch Lam cô đối với hắn, ngay từ đầu đã là một mảnh ghép hoàn hảo không thể thiếu....mà sự hoàn hảo này, chẳng rõ là do tạo hoá hay là do kẻ nào đã tàn nhẫn tạo ra nó.