Ám Hương

Chương 55 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


"Tôi theo lệnh của ông chủ, đưa tiểu thư trở về nhà."



Câu nói cùng biểu diện lạnh lùng của Tá Đằng vừa rồi vẫn còn như in đậm trong suy nghĩ của Giang Triết Mỹ. Cô ngồi trong xe cạnh bên tay lái của hắn, trong cõi lòng nhỏ bé không ngừng bị xáo trộn bởi hàng vạn cơn sóng vỗ kịch liệt.



Nam nhân bên cạnh cô thực sự là một tảng đá cằn cõi. Đã trải qua hơn hai mươi phút vậy mà mở miệng nói với cô một từ thôi..hắn cũng không có. Giang Triết Mỹ ngồi cạnh hắn hệt như ngồi cạnh một lò than, ruột gan cô nóng hết cả lên nhưng lại không dám hé môi nửa lời.



Cô cũng không thể hiểu nổi bản thân mình lúc này là thế nào. Giang tiểu thư của Giang gia bình thường rất hoạt bát lại mồm miệng lanh lợi vô cùng. Thì hiện tại, cô hoá đá bất động kèm theo một sự bất an hồi hộp trong lòng.



Từng dãy nhà cao tầng thay nhau chạy lướt qua tầm mắt, Giang Triết Mỹ ngồi chống cằm nhìn theo cảnh vật đang trôi qua một cách chán chường. Thoáng chốc, bánh xe cũng dừng lại đỗ ngay trong khoảng sân rộng rãi trước một toà nhà.



"Tiểu thư, đến nơi rồi!" chất giọng âm ấm pha chút khàn khàn đăc trưng của Tá Đằng chợt làm Giang Triết Mỹ giật mình. Nhìn lại cảnh quang xung quanh, cô hụt hẫng lẩm bẩm: "Sao nhà mình cách nhà anh cả lại gần đến vậy kia chứ?"



Khoảnh khắc Tá Đằng mở cửa xe cho cô, cô mới thực sự mong muốn đoạn đường vừa rồi kéo dài thêm một chút. Khó khăn lắm cô mới cơ hội ngồi cạnh nam nhân kia, lại là không gian riêng chẳng có ai ngoài hai người. Vậy mà rốt cuộc từ đầu đến cuối chẳng nói được một lời nào ra hồn.



Cả hai cùng nhau bước vào thang máy, lần này lại thêm một lần nữa chỉ có hai người họ đứng cạnh nhau. Tá Đằng đứng phía trước nhằm bảo vệ cho Giang Triết Mỹ trong mọi tình huống xảy đến bất ngờ. Phía sau hắn, Giang Triết Mỹ đã trót mải mê say đắm bóng lưng cao to vững chãi của ai đó.



Mọi thứ bây giờ như được thu gọn lại hết cỡ, tầm nhìn của Giang Triết Mỹ phút chốc chỉ là bóng dáng nam nhân kiêu hãnh trước mặt. Mười ngón tay cô không ngừng cấu lấy vạt áo của mình, cô còn thực sự nghĩ mình có quá tự tiện khi một dòng suy nghĩ thoáng chạy qua đại não: "Chạm vào tấm lưng này liệu cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?"



"Ting" - một âm thanh vừa đủ vang lên, cánh cửa thang máy mở ra. Bóng lưng hoàn hảo trước mắt đã nhanh chóng rời xa. Giang Triết Mỹ hơi cúi mặt, bước chân thật nhỏ chầm chậm tiến về phía căn hộ của mình.



Lần này Tá Đằng bước theo sau cô, hắn còn giữ với cô một khoảng cách khá xa. Càng lúc, lòng dạ cô càng như bị xoắn tháo lại với nhau. Ngột ngạt khó chịu vô cùng!



Giang Triết Mỹ cong môi thầm trách móc, trong lòng không ngăn được bức xúc. Cô lần nữa lẩm bẩm: "Mình không tin mình không đá động được gì đến anh ta..."



"Ây da..." vừa nghĩ xong, Giang Triết Mỹ đột ngột khuỵu xuống, miệng kêu lên một tiếng, nét mặt ra chiều đau đớn. Tá Đằng nhanh chóng tiến đến, hắn ngồi xuống trước mặt cô, tuy nhiên hắn không chạm vào cô mà chỉ lo lắng hỏi như trách nhiệm: "Tiểu thư, cô không khoẻ sao?"



Giang Triết Mỹ mày liễu cau có, ngẩng mặt nhìn hắn, cô đáp khổ sở: "Chân của tôi...đau quá! Hình như bị trật khớp..."



Một bên lông mày của Tá Đằng thoáng nhếch nhẹ, đôi mắt tinh tường như thể quan sát mọi thứ từ biểu diện cho đến hành động của cô gái kia. Tim gan Giang Triết Mỹ trong một lúc như muốn lộn ngược hết cả lên, cô căng thẳng nghĩ: "Anh ta tinh ý như vậy...có thể nào, có thể nào đã nhận ra mình nói dối hay không?"



Im lặng tầm vài giây nữa, Tá Đằng mới lên tiếng: "Có lẽ do đôi giày cao gót mà tiểu thư đang mang." Nói xong, hắn đã một lần đứng lên. Còn chẳng thèm đỡ lấy Giang Triết Mỹ, hắn còn như một tên đại ngốc hỏi một câu hết sức ngớ ngẫn khiến cô thực sự nổi đoá.



"Tiểu thư, cô có tự đi được không?" Tá Đằng một giọng lạnh tanh, một mặt vô cảm cất giọng hỏi. Bao nhiêu kiên nhẫn của Giang Triết Mỹ đã bị câu hỏi đó đập tan tành, hoả liên trong lòng bốc cháy ngùn ngụt.


"Cảnh giác!?" Phù Dung ngẫn ngơ hỏi. Thấy Trạch Lam im lặng, con bé lại hỏi: "Là chúng ta phải tránh xa những người ở đây? Không được tin họ, không được tiếp xúc với họ sao chị?"



"Không sai! Tránh xa họ ra càng xa càng tốt! Có biết chưa?" Trạch Lam xoa xoa đầu Phù Dung, nhỏ tiếng thì thầm. Nói xong, cô đã xoay con bé về trước: "Bây giờ, ngồi yên cho chị thắt tóc. Em xem, đầu tóc rối bù thế này này..."



"Là do Phù Dung nghe chị đau chân, đến cả chải tóc Phù Dung cũng quên mất..." Phù Dung cười cười đáp lại. Con bé ngoan ngoãn ngồi yên, tay nghịch nghịch mớ chun cột tóc đang bày ra nệm. Về phía Trạch Lam, cô chỉ thấy kì lạ bởi một loạt hành động khó hiểu của Giang Triết Hàn.



"Anh ta lại giở trò gì kia chứ?"



"Tứ thiếu, bản kí kết chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của Tần thị." Tôn Nghị đặt một bìa giấy màu vàng lên bàn. Trước mặt anh, Giang Triết Hàn đang ngã lưng ra ghế, chân bắt chéo thoải mái vô cùng. Hắn xem xét mớ giấy hắn đang cầm trên tay, ngạo mạn nói: "Muốn đấu với Giang thị, Tần Khúc hắn nghĩ hắn là ai?"



Tôn Nghị không đáp, anh chỉ tự thấy khâm phục lẫn nể sợ cách làm việc của Giang Triết Hàn. Theo hắn đã bao nhiêu lâu, anh không ít lần chứng kiến những lần ra tay tàn nhẫn của hắn đối với địch thủ của mình. Nếu trong hắc đạo, hắn giết hoặc khiến kẻ đó đến trở nên tàn phế thì với việc kinh doanh, hắn triệt tiêu địch thủ bằng cách thâu lại toàn bộ những gì mà kẻ đó đang có.



Điều này khiến cho thế lực của Tứ thiếu Giang thị ngày một càng lớn mạnh và đáng gờm hơn trong mắt người khác. Giang Triết Hàn thực sự chẳng khác gì vị quân vương chễm chệ ngồi trên ngai vàng, nắm mọi quyền lực thao túng một tay che trời.



Nhưng sự thật ra sao thì có trời cũng không biết, có đến nằm mộng Giang Triết Hàn hắn cũng không thể ngờ. Hắn của thời điểm hiện tại laii đang dồn hết mọi tâm tư vào Trạch Lam. Hắn bất kể là làm gì cũng bị hình ảnh của cô quấy nhiễu đến nổi chẳng thể tập trung.



Tôn Nghị đi đến bên cửa sổ, đưa tay vén nhẹ rèm cửa. Bên ngoài nắng nhạt dần tắt, khí trời đột ngột chuyển sang màu mây mù âm u. Anh thuận miệng nói bâng quơ: "Xem ra, đông đến thật rồi. Còn có cảm giác đông năm nay sẽ lạnh hơn cả năm ngoái..."



Câu nói như chẳng có nghĩa gì bỗng chốc lại tác động được đến Giang Triết Hàn. Hắn chợt ném xấp giấy trên tay lên bàn, ngồi thẳng người sát vào bàn. Tay cầm lấy bút mực, kí vào vài tờ giấy, lại nói: "Chuẩn bị thêm cho tôi một số áo ấm."



"Sao!?" Tôn Nghị ngoảnh mặt nhìn Giang Triết Hàn. Trong một lúc đầu óc hơi hồ đồ không hiểu ý khi bấy lâu nay, mùa đông chưa đến anh đã chuẩn bị kha khá áo ấm cho hắn. Năm nay cũng không ngoại lệ, trang phục của hắn đâu đến nổi thiếu để phải chuản bị thêm. Hơn nữa, Giang Triết Hàn hắn ăn mặc cũng không cầu kì nhiều thứ, vậy mà hôm nay...



"Ý anh là chuẩn bị thêm cho anh..." Tôn Nghị thắc mắc, nhướng mắt hỏi lấy. Ngay khi câu hỏi của anh còn chưa kịp dứt, chỉ thấy cây bút trong tay đang kí của Giang Triết Hàn khẽ dừng lại. Hắn im lặng đến cả anh cũng thấy lạnh người, vội vàng cúi đầu mà nói: "Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi chuẩn bị ngay!"



Bàn tay Giang Triết Hàn tiếp tục hoạt động, ngòi bút sắc nét ghì lên giấy rất nhanh. Hắn vẫn một vẻ lạnh nhạt, lên tiếng hỏi: "Đã đưa cho con bé chưa?"



Tôn Nghị gật đầu, đáp lại: "Anh yên tâm, thứ anh căn dặn tôi đã tận tay đưa cho con bé. Trông nó có vẻ rất thích!"



"Được rồi! Không còn việc gì nữa, cậu ra ngoài được rồi." Giang Triết Hàn nói mà mắt chỉ dán vào mớ giấy trước mặt. Lúc này, Tôn Nghị trước khi rời khỏi phòng. Anh hơi khựng lại vài giây, lén đưa mắt dõi về phía nam nhân sau lưng. Lòng mang theo vô vàn sự khó hiểu rồi nhanh chóng đóng cửa.



Giang Triết Hàn bấy giờ chợt thở dài, hắn mạnh tay đặt cây bút xuống bàn. Ngã lưng ra ghế, tâm trán hắn cau lại, trong đáy mắt ẩn chứa đầy mâu thuẫn.



Hắn xoay ghế ra phía cửa kính, bên ngoài đã âm u đến nặng nề. Có lẽ là kéo mây đen, sắp trút một trận mưa to. Hai tay đan nhau để trước ngực, chân bắt chéo thoáng đong đưa vài lần. Hắn nheo mắt tự hỏi: "Trời đang đẹp bỗng chốc kéo mây, thật nực cười khi bản thân lại còn thay đổi nhanh hơn cả ông trời. Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên...Ông trời, ông đang trêu ngươi tôi có đúng không?"