Ám Hương
Chương 56 :
Ngày đăng: 18:30 30/04/20
Trôi qua vài ngày, thoáng chốc ngày đại thọ của Giang lão gia - Giang Cầm cũng đến. Phía trong căn dinh thự nơi ông ở, hàng chục người hầu ra vào tấp nập không hết việc, ai nấy cũng đều tất bật chuẩn bị cho buổi tiệc ngày mai.
Giang Cầm tay chống gậy đứng trên ban công hướng mắt nhìn bao quát toàn bộ cảnh vật bên dưới sân. Ngày hôm nay mưa phùn cứ rơi lất phất mãi không tạnh, khiến cho khí tiết càng trở nên rét buốt đến thấu da.
Giang Triết Mỹ từ phía sau tiến đến khoác lên dáng người già cõi của ông một chiếc áo lông dày dặn. Cô vỗ về đôi vài gầy guộc, khẽ an ủi: "Đừng lo! Con sẽ thuyết phục anh hai đến buổi tiệc ngày mai."
"Ta không dám mong nó sẽ đến..." giọng Giang Cầm buông ra chán nản. Ông thở dài nhìn xa xăm, đôi mắt nheo lại với vẻ mặt đầy khắc khoải. Từ tận sâu trong thâm tâm ông, người duy nhất ông muốn thấy nhất không chỉ là trong buổi tiệc ngày mai vẫn chỉ có mỗi Giang Triết Hàn. Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, ông luôn thấy bản thân nợ con trai một món nợ rất lớn. Mà có lẽ cả đời này của ông dù có làm gì đi nữa cũng không thể bù đắp hay cứu vãn được nữa.
Giang Triết Mỹ buồn lòng nhìn ông, cô mím môi cố không nói thêm lời nào. Suốt những ngày qua, cô liên tục đến bên cạnh ông, an ủi ông mọi lúc có thể. Còn về phần Giang Triết Hàn, dẫu cô có muốn cũng khó mà tiếp cận được khi xung quanh hắn lúc nào cũng đầy rẫy bọn đàn em bám sát không rời nửa bước.
Cô đôi khi thầm trách Giang Triết Hàn khi cô nghĩ hắn căm giận bố của mình chỉ vì những lần ông giam lỏng hắn, trói hắn bằng dây xích trong phòng. Nếu thực sự là thế thì anh hai của cô không khác gì một đứa trẻ giận dỗi quá lâu đến vô lí.
"Chết tiệt! Hôm nay mà không vào gặp Trạch Lam được thì sẽ nguy mất!" Tố Dĩ Dĩ cau mày lầm bầm. Cô nấp mình trong một tán cây ven đường nơi khu vực gần với nơi dinh thự của Giang Triết Hàn.
Cô khổ sở đã hơn một tuần nay, khi mà cô đã cố gắng tìm mọi cách để tiếp cận với ngôi dinh thự ấy nhưng đều bất thành. Thấy cô đến gần, bọn người gác ngoài cổng đã đanh mặt trợn mắt không để cô tiến thêm. Hôm nay, cô quyết tâm phải vào cho bằng được. Vì chỉ còn nốt ngày hôm nay, ngày tiêm thuốc định kì của Trạch Lam sẽ đến.
Tố Dĩ Dĩ đã thầm quan sát, trên cung đường này vào mỗi ngày cứ rơi vào năm giờ chiều thì xe của Giang Triết Hàn sẽ xuất hiện. Cô ngồi lọt thỏm trong tán cây, người khoác một bộ áo ấm dày cộm để tránh rét dưới tiết trời khắc nghiệt.
"Vài giây nữa...chuẩn bị thôi..." miệng Tố Dĩ Dĩ khẽ nói. Cô nhìn lên đồng hồ trên tay, chỉ còn tích tắc nữa là điểm đúng năm giờ. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, từ phía xa đã có một ánh đèn bừng lên trong làn sương mù đang đậm dần.
Tố Dĩ Dĩ hít một hơi thật sâu, cô thình lình đứng dậy lao ra khỏi tán cây mình đang ẩn nấp. Cô vờ đánh rơi thứ gì đó sang bên kia đường rồi tiến ra giữa lộ, vừa đúng lúc chiếc xe của Giang Triết Hàn chạy đến.
"Áaa...!!" một tiếng thật lớn, Tố Dĩ Dĩ ngã nhào ra trước đầu xe, hai mắt nhắm nghiền, tay chân duỗi thẳng bất động.
"Cũng khá cứng đầu!" Tôn Nghị khẽ cười. Anh đã mở miệng đe doạ như thế vậy mà Tố Dĩ Dĩ vẫn một mực nằm yên không động đậy. Tuy là thế, chẳng có ai có thể hiểu được hiện giờ, trong lòng cô đang sợ đến mức nào.
Tôn Nghị đứng thẳng người, hai tay để túi quần thong thả nhìn cô mà tiếp tục buông lời càn rỡ: "Tôi đếm đến ba, nếu cô không thôi cái trò này đi. Đừng trách tôi!"
Ngay sau câu nói đó, truyền đến màng nhĩ của Tố Dĩ Dĩ lần lượt là những tiếng đếm thật chậm: "Một....hai...."
Bất thình lình, Tố Dĩ Dĩ cảm nhận được nơi cổ áo bị một lực nắm chặt. Cô hốt hoảng đưa tay kiềm lại, mở trừng mắt mà gắt lên: "Đồ thối tha, đếm đến hai đã ra tay..."
Trái ngược với vẻ mặt bối rối của cô, Tôn Nghị mặt mũi tỉnh bơ, anh một tay nắm chặt cổ áo sơ mi của cô, cố tình dùng sức kéo ra mà nói: "Vậy là cô thực sự muốn tôi đếm đến ba rồi lột sạch quần áo của cô?"
"Không phải!" Tố Dĩ Dĩ to tiếng quát thẳng vào mặt nam nhân đang giở trò. Tôn Nghị lúc này mới buông cô ra, anh đứng ngay ngắn, nghiêm túc hỏi cô: "Nói! Cô tiếp cận nơi này là có mục đích gì?"
Tố Dĩ Dĩ ngồi nép mình trong góc giường, cô chỉnh trang lại chiếc áo của mình rồi nói: "Từ đầu đến cuối mục đích của tôi chỉ có một. Đó là chị em Trạch Lam!"
Tôn Nghị nhếch môi cười cho qua chuyện. Anh nói với giọng điệu nửa thật nửa đùa: "Với khả năng của cô, cô nghĩ cô sẽ tiếp cận được chị em cô ta? Hơn nữa..."
Nói đến đây, Tôn Nghị xoay người bước đi vài bước gần đến ghế sofa, anh đặt mình ngồi xuống đó, thản nhiên nói tiếp: "Cho dù cô tiếp cận được họ thì đã sao? Cô...sẽ làm được những gì? Cô nghĩ đây là nơi nào cơ chứ?"
Tố Dĩ Dĩ chợt thấy lòng dạ mình như có những trận sóng nhấp nhô đang hình thành. Cô quả thực rất ghét bọn người này, cô lại cảm thấy đau lòng cho số phận của chị em Trạch Lam. Cô bước khỏi giường, ánh mắt lẫn dáng vẻ cho đến giọng nói đột ngột trở nên quyết đoán: "Nếu hôm nay tôi không thể gặp được Trạch Lam, thì tất cả các người đều sẽ không tưởng tượng được điều gì sắp xảy đến cho cô ấy đâu!"
Ngay khi câu nói của Tố Dĩ Dĩ vừa dứt, cánh cửa phòng một lúc mở toang. Tiếng giày vọng xuống sàn nhà vang lên vài lần rồi ngừng lại trong phòng, Giang Triết Hàn mặt mũi biến sắc, hắn hỏi: "Là điều gì sẽ xảy đến? Nói mau..."