Ám Hương
Chương 57 :
Ngày đăng: 18:30 30/04/20
"Nói! Trạch Lam, cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì?" Giang Triết Hàn mất hết nhẫn nại, hắn lớn giọng gắt lên. Quả nhiên, chỉ duy nhất mỗi hắn mang trên người một sự u ám đến đáng sợ. Sự quả quyết trông mạnh mẽ vừa rồi của Tố Dĩ Dĩ một lúc bị hắn làm cho sụp đổ. Cô cố bình tĩnh rồi nói: "Vào mỗi sáu tháng một lần, Trạch Lam nhất định phải được tiêm thuốc."
"Tiêm thuốc?!" giọng Giang Triết Hàn bất chợt cao lên. Hắn cơ hồ lấy làm khó hiểu, đôi lông mày rậm rạp cau lại, mang ánh nhìn sắc lạnh ném vào Tố Dĩ Dĩ.
Cô nhìn hắn, rồi đến cả cô cũng chẳng biết lấy từ đâu một sự can đảm cho bản thân. Cô mạnh dạn tiến đến vài bước mà nói: "Van xin anh Tứ thiếu, cho dù là chuyện gì đi nữa, anh nhất định phải để cô ấy gặp bác sĩ Chu!"
Ngay khi câu nói của Tố Dĩ Dĩ kết thúc, Giang Triết Hàn mới lên tiếng: "Bác sĩ Chu mà cô nói, ông ta đang ở đâu?"
"Anh đã làm gì với con gái của tôi thế này! Anh nhìn đi, anh nhìn vào cái mà anh đã dành cả đời nghiên cứu và gọi nó là tuyệt tác đi...."
"Mẹ ơi! Con đau...con đau quá..."
"Mẹ...mẹ ơi..." Trạch Lam bất chợt rên lên vài từ trong cổ họng. Dư quản gia cùng một nữ ý tá tức tốc tiến đến gần, ông đứng bên giường, khe khẽ cất giọng: "Tứ thiếu phu nhân, tứ thiếu phu nhân..."
Đáp lại Dư quản gia chỉ là những lần thốt ra những câu nói mơ hồ không rõ ràng của Trạch Lam. Hai mắt dường như không thể hé mở, đến cả nhận thức đối với thực tại dường như cũng không có. Cô cứ thế nằm đó, hết kêu rên rồi lại bật khóc vì từng cơn đau đã bắt đầu thay phiên kéo đến.
Nơi lồng ngực dâng lên cảm giác đau tức đến khó thở, khắp thân thể hệt như bị hàng vạn kim chăm ghim khắp mọi ngóc ngách. Thân nhiệt càng lúc càng cao, nhưng tuyệt nhiên cô vẫn thấy cả người bị ớn lạnh.
Nữ y tá vội vàng dùng khăn ấm chườm lên mặt Trạch Lam, rồi lại lau nhẹ nhàng qua cổ. Lúc này, đột nhiên cả cơ thể cô giật lên vài cái khiến cho ai nấy cũng đều hốt hoảng.
"Tứ thiếu phu nhân..." Dư quản gia sửng sốt thốt lên. Ông còn đang lo lắng không biết phải làm thế nào thì bất chợt Trạch Lam bật ngã người sang một phía, từ trong miệng cô đột ngột trào ra một chất dịch lỏng màu trắng nhạt.
"Thiếu phu nhân...!" thêm lần nữa Dư quản gia phải hét lên đầy kinh hãi. Ông đỡ lấy Trạch Lam nằm ngay ngắn trên giường rồi lớn tiếng: "Mau, báo với Tứ thiếu! Mau lên..."
"Cho người đến địa chỉ mà cô ta vừa nói, mang tên họ Chu đó đến đây ngay lập tức." Giang Triết Hàn quay sang căn dặn Liêu Tầm sau khi hắn nghe thông tin nơi ở của Chu Ngọc từ miệng của Tố Dĩ Dĩ.
Vẫn âm giọng trầm mặc, biểu diện lạnh lùng. Hắn hỏi: "Lưu Trạch Lam, cô ta có bệnh?"
Tố Dĩ Dĩ lắc đầu, mắt ánh lên sự chua xót, cô đáp: "Không rõ cũng không biết đó có phải là một căn bệnh hay không?
Anh rời khỏi ghế, tiến sát đến bên cạnh Giang Triết Mỹ mà thì thầm: "Có phải em đang để mắt đến ai hay không?"
"Không! Làm gì có!" Giang Triết Mỹ lúng túng kêu lên. Cả gương mặt trắng trẻo bỗng chốc càng đỏ gay gắt. Dù tiết trời đang rét đậm, cô vẫn thấy hai gò má mình tự dưng nóng bừng kì lạ.
Cô cúi gầm mặt không dám nhìn ai, bước chân nhỏ đi đến bên cửa kính. Chẳng hiểu do ý trời hay như thế nào, cô vô tình trông thấy Tá Đằng phía bên dưới. Hắn đứng tì người vào xe và đang nghe điện thoại của ai đó...
Lúc này, cả bầu không gian xung quanh như bị lắng đọng hoàn toàn. Giang Triết Mỹ chẳng thể nghe được gì ngoài tiếng nhịp tim "thình thịch" đang mỗi lúc một tăng dần. Cô đưa đôi tay trấn an lên lồng ngực, cố gắng giữ cho cõi lòng ngây dại giữ lại một chút tỉnh táo.
Đứng ngay bên cạnh với cự li rất gần, Giang Cẩn Quỳ quan sát toàn bộ nhất cử nhất động của cô em gái kia. Anh có thể nắm được ánh mắt lưu tình của Giang Triết Mỹ, có thể dễ dàng nhận ra sự tham luyến non nớt của cô dành cho nam nhân bên dưới.
Khoé môi khẽ cong nhẹ tạo nụ cười nham hiểm. Giang Cẩn Quỳ vờ nói như vô ý: "Mẫu người lí tưởng của em, chắc hẳn phải là một nam nhân vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo. Lại mang chút sắc vóc hơn người, và phải...có tài nữa chứ! Có đúng không, Mỹ nhỏ?"
Đôi mắt hẹp dài sắc sảo như nhìn thấu cả sự ngây dại của Giang Triết Mỹ, cô giật mình vội thu lại sự say mê trót dành cho ai đó suýt bị lộ tẩy. Cô không dám nhìn trực diện vào nhãn khí thâm sâu tinh ý kia, vội ngồi xuống ghế.
Vừa nâng tách ca cao lên, cô vừa thổi vừa nói cho qua chuyện: "Anh cả, hôm nay anh thật lạ. Toàn nói những chuyện khó hiểu!"
***
"Xong rồi! Mọi thứ đã ổn, nghỉ ngơi một chút cô ấy sẽ tỉnh lại ngay." Chu Ngọc kéo lấy chăn bông đắp ngang ngực cho Trạch Lam. Mũi kim tiêm vừa được rút khỏi tay cô được gói lại cẩn thận đợi đem đi nơi khác vứt bỏ.
Mất khoảng một giờ sau khi nhận được cuộc gọi khẩn cấp của Đàm Chiêu để ông cho tìm cách kết hợp kháng thể của Trạch Lam với một loại thuốc khác nhằm làm giảm đi độ mạnh của nó. Vì hiện tại cô đang mang thai, khả năng tiếp nhận kháng thể đậm đặc của cô là hoàn toàn thấp và có thể gây nguy hiểm đến thai nhi.
Nhưng với việc tiêm một lượng thuốc đã được pha loãng thì đồng thời cũng đi cùng với sự bất tiện. Nếu như đối với kháng thể cô đặc được tiêm vào người, Trạch Lam mất đến sáu tháng mới cần tiêm thuốc một lần. Thì hiện giờ cứ hai tháng là một lần tiêm thuốc.
Chu Ngọc rời khỏi giường, ông chỉ vừa đứng dậy đã va phải ánh nhìn đầy sát khí của Giang Triết Hàn. Hắn tóm lấy cổ áo của ông, mạnh tay siết đến chiếc caravat trên cổ ông cũng suýt đứt.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Nếu hôm nay ông không nói cho rõ, nửa bước chân ông cũng đừng mong rời khỏi đây!"