Ám Hương
Chương 58 :
Ngày đăng: 18:30 30/04/20
Ái da daaaaa! Có còn ai ở đây hông ta! Xin lỗi mọi người vì Cô cô lại mất tích. Chỉ muốn nói là do Cô cô mở store rồi nên thật sự không có thời gian để suy nghĩ và viết truyện. Hôm nay được nghỉ ngơi ở nhà nên trồi mặt mốc lên đây...Hiu hiu, đừng giận cô cô ~ > ,...., < ~
"Tứ thiếu, có phải là do tôi nhầm lẫn hay không khi bây giờ, tôi thấy ngài đang rất lo cho Trạch Lam? Tôi tưởng rằng ngài đã rất hận cô ấy kia mà..." giọng Chu Ngọc trầm trầm cất lên. Cổ áo vẫn bị một tay Giang Triết Hàn siết chặt.
Câu nói mơ hồ thoáng qua tai, Giang Triết Hàn căng mắt, trong lòng tồn tại một sự mâu thuẫn to lớn khôn cùng. Câu nói đó của Chu Ngọc chẳng khác nào tát thẳng vào mặt hắn một cái thật đau, đủ cho hắn tỉnh táo khỏi sự u mê cố chấp.
Bàn tay hắn vơi sức dần đi, đôi mắt đau đáu nhìn vào Chu Ngọc mà gằn giọng: "Phải, tôi quả thực đã rất hận cô ấy..."
"Vậy thì ngài đã hận nhầm người rồi." Chu Ngọc đột ngột xen vào. Mạch xúc cảm đang bị tắc nghẽn của Giang Triết Hàn suýt chút bị dồn nén đến vỡ tung. Hắn đưa mắt nhìn sang Trạch Lam, tình trạng của cô đã rất ổn so với lúc vừa rồi.
Tâm trán hắn cau lại một chút, hắn buông bỏ người đàn ông trong tay mình ra. Chậm rãi đi đến bên cạnh Trạch Lam, hắn đứng đó lặng người nhìn cô với tia mắt ôn nhu lẫn một chút chua chát. Nhẹ nhàng lướt một ngón tay lên bên đôi má nhợt nhạt, nâng niu làn da mềm mại ấm áp của cô.
Chu Ngọc thầm than thở trong lòng, ông không nghĩ cuộc đời lại cho ra những chuyện trớ trêu đến thế này. Thù oán suốt mười hai năm cũng không thể qua nổi được sự rung động từ sâu trong tâm thức. Tình cảm rõ ràng là một thứ vô hình nhưng lại hữu hình trong lòng bất kì ai vô tình có được nó.
Ông đứng đó lặng nhìn nam nhân trước mặt mình. Giang Triết Hàn - hắn đáng trách nhưng cũng rất đáng thương. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một nạn nhân, thêm lần nữa hắn tự tay kéo mình xuống một vũng lầy oan trái mà có lẽ, mất cả đời này hắn cũng không tài nào nhấc chân mình khỏi đó.
Chu Ngọc khẽ thở dài, ông nói: "Thực ra, thời điểm Trạch Lam bị tiêm kháng thể ấy vào người là cùng lúc với ngày ngài xảy ra chuyện!"
Ngón tay đang lướt trên mặt Trạch Lam chợt dừng, Giang Triết Hàn chỉ cảm thấy trong lồng ngực như đang bị thiêu đốt bởi một ngọn lửa lớn. Hắn thu ngón tay mình lại, cố gắng kiềm cơn nóng giận đến cả bàn tay ấy cũng thoáng run lên từng hồi.
Tố Dĩ Dĩ ngồi cạnh Trạch Lam, đầu óc cô dường như còn khá mơ hồ với tất cả mọi chuyện đã và đang diễn ra. Cô hấp tấp xen vào: "Bác sĩ Chu, rốt cuộc mọi người đang nói về chuyện gì kia chứ? Gì mà Trạch Lam bị tiêm kháng thể...Chuyện này là thế nào?"
Chu Ngọc đưa tay day day tâm trán, có lẽ đến cả tấm thân già này của ông cũng quá mệt mỏi. Ông chầm chậm đi đến bên ghế sofa rồi ngồi xuống, tháo cặp kính lau lau nó vài lần rồi đeo trở lại, ông buồn bã đáp: "Không chỉ một mình Tứ thiếu mà cả Trạch Lam cũng trở thành vật thí nghiệm của Lưu Đình. Ông ta...thực sự mất trí!"
"Không...không thể nào! Làm sao có thể như thế...Trạch Lam là con gái của bác ấy kia mà!" Tố Dĩ Dĩ bật khỏi giường, cả mép môi cũng giật lên vài cái. Những lời lọt vào tai cô khiến cô suýt chút như bị hoá đá.
Chu Ngọc lắc đầu ngán ngẫm, ông đau lòng nói: "Nhưng sự thật lúc nào cũng rất tàn nhẫn! Tứ thiếu là nơi phát độc, còn Trạch Lam...là thuốc giải duy nhất mà Tứ thiếu cần."
"Chỉ là...hơi mệt một chút! Không sao cả." giọng Giang Triết Hàn ôn nhu đến kì lạ. Hắn ngồi đó, nhìn vào đôi mắt đen tròn của Phù Dung mà chợt nghĩ: "Chị em họ, đôi mắt thực sự rất giống nhau..."
Rãnh môi chua xót cười lên đầy tự trách, Giang Triết Hàn khép mắt thở dài đầy mệt mỏi. Tuy là rất giống, nhưng dẫu thế nào đi nữa trong đôi mắt của Trạch Lam cũng sẽ mãi mãi lưu lại một vết sạn đau thương tột cùng do chính tay hắn gây ra. Sự thuần khiết trong đáy mắt của cô ở lần đầu tiên chạm mặt, vĩnh viễn cũng không bao giờ trở lại.
Đưa tay xoa đầu Phù Dung, Giang Triết Hàn chỉ cúi mặt mà nói tiếp: "Cô ấy cần nghỉ ngơi. Ngoan, ngủ đi...Ngày mai tôi sẽ đưa cô ấy đến gặp em."
"Thật chứ!?" mắt Phù Dung sáng lên, tuy nhiên trong nét mặt lẫn giọng nói vẫn thoáng chút hoài nghi. Thấy Giang Triết Hàn không đáp, cô bé lại nói: "Chị ấy bảo tôi không được tin bất kì ai ở đây...Vậy tôi có tin anh được không?"
Trong lòng Giang Triết Hàn hơi rung chuyển đôi chút. Nơi hàng mi khẽ lay động, hắn thì thầm: "Quả thực...không nên tin bất kì ai..."
Sở dĩ hắn tự nói như vậy, là vì chính do Trạch Lam đã đặt lòng tin vào một bản hợp đồng, mới để bản thân rơi vào một cái bẫy tàn nhẫn. Cô đã chịu biết bao tuổi nhục, đau đớn ở nơi này. Thì chuyện mất lòng tin là chuyện hiển nhiên.
Giang Triết Hàn lúc này chợt nghĩ, Trạch Lam - cô chắc chắn hận hắn đến thấu tận xương tuỷ.
Đầu lông mày vô ý cau lại, Phù Dung trong một lúc nhìn thấy liền ngớ ngẩn hỏi: "Anh đau sao?"
Giang Triết Hàn như trở nên vô thức giữa chính dòng tâm trạng của mình, hắn đáp: "Đau, rất đau.."
Phù Dung ngây ngô vỗ lên vai hắn hai cái, rồi nhẹ nhàng vuốt vuốt nơi bả vai hắn mà ra vẻ khuyên nhủ: "Vậy thì anh cũng nên như chị ấy, nghỉ ngơi đi. Tôi cũng đi ngủ đây, cho mau mau đến sáng mai sẽ được gặp chị ấy như lời anh nói. Tạm tin anh một chút vậy!"
Nói xong, Phù Dung đã quay lưng lon ton chạy đến bên giường rồi trèo lên, kéo chăn bông trùm kín người. Giang Triết Hàn đứng đó nhìn cô bé một lúc nữa, hắn mới rời khỏi.
Bước ra ngoài, hắn bần thần sải chân tiến về phía bên kia sảnh. Khi trước mặt hắn, cách hắn cỡ chừng vài bước chân là căn phòng của Trạch Lam, hắn chợt dừng lại. Nơi đôi chân hệt như nặng đến ngàn tạ, không tài nào nhấc nổi.
Hắn tự hỏi, liệu ở thời điểm này, hắn hối lỗi có còn kịp hay không? Liệu khi hắn muốn bù đắp lại tất cả những sai lầm trước đây hắn đã gây ra cho cô...có còn được cô chấp nhận?
Hắn quả thực không dám trông đợi sự tha thứ từ phía cô khi hắn tự biết tội lỗi nơi hắn là quá lớn. Hắn chỉ mong có thể có được sự đồng ý từ nơi cô. Rằng cô sẽ đồng ý cho hắn chuộc lỗi, rằng cô rất hận hắn...nhưng ít ra cô vẫn không từ chối sự bù đắp muộn màng từ hắn.