Ám Hương

Chương 5 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


Trạch Lam ôm thùng giấy to oành trước ngực rời khỏi Tân thị, đứng trước cửa chính, quay mặt lại ngước nhìn nơi này thêm một lần nữa, thở dài nói: "Rốt cuộc gắn bó cũng chẳng bao lâu...tạm biệt!"



Cô hít một hơi lấy lại tinh thần, nghĩ đến Phù Dung, cô mới vô thức nhoẻn cười: "Hôm nay đến thăm con bé sớm hơn mọi khi vậy. Chắc nó vui lắm đây...."



Nghĩ vậy, Trạch Lam liền đi qua phía đối diện bên kia đường, gửi thùng đồ của mình cho bác Tịnh - chủ một quán cafe nhỏ, nơi này mỗi ngày đi làm cô đều cùng Tố Dĩ Dĩ lui tới vào giờ nghỉ trưa.



"Bác Tịnh..." Trạch Lam réo lên, bên trong sau cái tủ inox trưng bày những chai nước ngọt, một người đàn ông lớn tuổi độ khoảng sáu mươi chầm chậm đi ra, cười niềm nở: "A, là Lam hả con, sao hôm nay rảnh rỗi ra đây sớm thế?"



Trạch Lam cười cười, lắc lư thùng giấy trên tay, nói: "Con nghỉ việc rồi!"



"Cái gì!? Sao lại đột ngột vậy...." ông Tịnh ngạc nhiên.



Trạch Lam không muốn nhắc đến chuyện này, nên cô nói sang chuyện khác: "À mà bác cho con gửi thùng đồ này ở đây một chút được không? Con đi thăm Phù Dung, quay về con sẽ ghé lấy..."



Ông Tịnh thấy vậy cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu tươi cười: "Được chứ, nè, cứ để đại ở đây đi."



"Cảm ơn bác!" Trạch Lam cúi đầu, rồi bê thùng giấy đặt xuống phía trong góc tường, phủ lên đó một tấm khăn trải bàn sọc caro xanh đen. Cô cúi chào tạm biệt ông Tịnh, đi ra phía trạm bắt chuyến xe buýt số 30 để qua khu Láng Nhĩ.



Ngồi trên xe buýt, tựa đầu vào ô cửa kính nhìn ra đường. Trong lòng Trạch Lam lại thấy con đường phía trước của mình có phần hơi tối tăm, khi đột nhiên lại bị mất việc.



"Tiền học phí tháng này của Phù Dung còn chưa đóng...." cô khẽ thì thầm. Rồi lại nghĩ đến tiền để mua thuốc hàng tháng cho em gái, bao nhiêu thứ phải chi trả mà lại rơi vào tình cảnh này, làm cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể không than thở, phiền lòng.



"Kệ đi, thăm Phù Dung đã rồi tính sau....để nó thấy bộ mặt này của mình sẽ làm nó lo lắng, phấn chấn lên!" Trạch Lam tự nhủ, rồi ngồi thẳng người, lấy lại dáng vẻ tràn đầy sức sống.



Xe đi được gần ba mươi phút thì đến trạm, Trạch Lam bước xuống, phía bên kia là trường nội trú số 2, cô băng qua đi thẳng vào cổng.



Vừa thấy cô, chú bảo vệ đã vội chào: "A, chào cô Lưu..."



"Chào chú!" Cô gật đầu đáp.



Lúc này, khi cô vừa đi qua khỏi người bảo vệ kia được vài bước, thì ông ta đã kêu lên: "Cô Lưu hôm nay đến thăm em gái sao?"



Trạch Lam xoay người, gật gật. Người đàn ông lại tiếp tục, vẻ mặt khẩn trương: "Ủa...vậy cô Lưu chưa nhận được tin sao?"



"Tin...tin gì chú?" Cô ngớ người hỏi.



Người bảo vệ sốt sắng rời khỏi chốt đứng, đi đến gần Trạch Lam mà nói: "Khuya hôm qua em gái cô nhập viện rồi...."



"Chú...chú nói cái gì? Phù Dung...nhập viện?" Trạch Lam cảm giác cả hai bên màng nhĩ mình ù đi, chói tai vô cùng. Đáp lại cô, người bảo vệ chỉ gật đầu.



Sau đó, Trạch Lam liền hốt hoảng chạy thật nhanh vào trường, tìm ngay người giám hộ của Phù Dung, vừa thấy cô Nghị, Trạch Lam đã lao đến níu lấy tay cô ấy mà hỏi: "Cô...Phù Dung, em ấy tại sao lại nhập viện?"



Nghị Anh nét mặt cũng sững sốt, cô ấy nắm hai bả vai Trạch Lam mà nói: "Trời ơi Trạch Lam, tại sao từ khuya hôm qua đến sáng nay tôi gọi cho em không được?"



Trạch Lam ngẫn người, đưa tay vào túi xách cầm điện thoại mình ra, đập đập vài cái lên lòng bàn tay, lại lẩm bẩm: "Chết thật, nó hỏng khi nào vậy chứ?"
Trạch Lam thấy cuộc đời càng lúc càng chẳng khác gì những ánh tịch dương xế chiều đang dần tắt lịm này. Cô trở thành kẻ thất nghiệp, em gái thì cần tiền để phẫu thuật gấp.



"Vậy mà giờ phút này mình chỉ biết đứng đây than thở..." Trạch Lam lên tiếng, rồi cố giữ vững tinh thần. Cô trở về nhà, tắm rửa thay quần áo sau một ngày chạy xuôi chạy ngược ngoài đường để đến bệnh viện với Phù Dung.



Ngâm nước ấm một lúc, Trạch Lam mới bước ra khỏi phòng tắm, mặc một chiếc áo thun trơn màu đen, chiếc quần bò ôm vừa vặn cơ thể, mái tóc còn ướt chưa được sấy hơi rối nhẹ buông xoã tự do trên bờ vai nhỏ nhắn.



Mở máy tính lên, Trạch Lam dự là soạn một tờ lí lịch, nộp cho các công ty đang cần người bằng email, phần nào cũng nhanh hơn việc cô ôm hồ sơ đi từng nơi từng chỗ.



Lúc này, khi cô vừa mở máy lên liền nhận được thông báo email mới. Cô nhấp vào thì thấy hiện lên tiêu đề: "Bạn đang cần tiền, bạn đang cần một công việc với tiền công cao ngất ngưỡng. Đừng ngừng ngại, hãy liên hệ với chúng tôi!"



"Là cho vay vốn sao?" Trạch Lam lẩm bẩm, cô tò mò ngồi hẳn xuống ghế, ngồi sát vào rồi chăm chú mở email đó ra mà đọc.



Trong cái mail này, ngoài dòng chữ giống như tiêu đề bên trên, thì còn có thông tin là số điện thoại di động. Xem đến đây, cô ngồi cắn cắn móng tay: "Có nên gọi hỏi thử không nhỉ?"



Chống cằm ngồi nghĩ ngợi một lúc, Trạch Lam quyết định gọi vào số máy này xem sao.



"Mình bây giờ chẳng khác gì đang đứng ở đường cùng rồi, còn gì mà không dám thử nữa!" Vừa nói cô vừa nhấc điện thoại bàn lên, bắt đầu bấm số.



Phía bên kia đầu dây, những âm thanh "bíp bíp" vang lên đều đặn. Trong lòng Trạch Lam tự dưng có chút hồi họp. Từ đó đến giờ, những việc vay nợ thế này cô không thích chút nào. Vậy mà bây giờ phải tìm đến nó để cầu cứu.



"Alo!" Một giọng nói nam trầm bên kia cất lên.



Trạch Lam hết hồn, vội nói: "A...Alo! Cho hỏi...bên đó có phải là chủ của email MrG không ạ?"



"Phải, là tôi. Tôi giúp đuoc gì cho cô?"



"Chào anh, tôi tên Lưu Trạch Lam, anh có thể cho tôi hỏi dịch vụ bên anh là...hình thức vay nợ hay là...?"



"Thưa cô, bên tôi không làm về hình thức cho vay nợ." Giọng nói nam trầm kia xen ngang vào. Thoáng làm Trạch Lam ngạc nhiên, cô liền tò mò hỏi: "Vậy phiền anh có thể giải thích rõ cho tôi hiểu đuoc không? Tại vì tôi cũng thật sự đang rất cần tiền và cần một công việc."



"Cô Lưu, việc này nói qua điện thoại tôi nghĩ không tiện lắm. Nếu có thể, chúng ta gặp mặt nói chuyện trao đổi trực tiếp đuọc chứ? Địa điểm do cô chọn." Đối phương ẩn mặt kia nói.



Trạch Lam suy nghĩ một lúc, dù gì địa điểm cũng là phụ thuộc ở cô, mặc dù hơi lo sợ sẽ bị lừa đảo, nhưng cô vẫn phải liều một phen.



"Lựa một nơi đông người là được thôi!" Cô thầm nghĩ bụng. Sau đó liền đáp: "Được chứ! Vậy hẹn anh ngày mai 8h sáng tại Island ở Cáp Dĩ phường."



"Được rồi, vậy hẹn cô mai gặp, chào cô!"



Tiếng "tút tút" đã kéo dài, Trạch Lam ngồi đó thẫn thờ chẳng biết việc mình vừa làm là có nên hay không?



"Có lừa gạt gì ở đây không nhỉ?" Cô tự hỏi, rồi lại nói: "Nhưng nếu không phải lừa gạt thì tốt quá...mong rằng công việc đó sẽ hợp với mình."



Nhìn lên đồng hồ, đã gần 6h tối, Trạch Lam lật đật đem hộp cơm mình vừa nấu lúc chiều về bỏ vào túi giữ nhiệt, đong đưa trước mặt, cười mỉm: "Món sườn hầm ngũ quả này Phù Dung rất thích..."