Ám Hương

Chương 6 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


< Tít...tít...tít >



Âm thanh từ chiếc đồng hồ báo thức reo mãi không ngừng, Trạch Lam nằm trên giường, kéo chăn bông ra khỏi đầu mà nhăn nhó: "Ồn chết đi được!"



Với tay cầm lấy chiếc đồng hồ đưa lại gần, Trạch Lam căng mắt khi thấy cây kim ngắn trên đó chỉ đúng số 8.



"Nguy rồi, nguy rồi. Trễ hẹn...trễ mất rồi!" Trạch Lam tốc chăn ngồi bật dậy, vội phóng khỏi giường mà chạy ngay vào phòng tắm.



Đánh răng rửa mặt, thay một bộ đồ công sở lịch sự, mái tóc vẫn cột cao gọn gàng thường thấy. Trạch Lam tren tay cầm sẵn một bộ hồ sơ mở cửa lao khỏi nhà.



Ngồi trên chuyến xe buýt, tầm mười phút thì đến điểm hẹn. Trạch Lam vội vàng đi vào tiệm cafe Island. Và quả nhiên địa điểm này cô chọn không sai, 8g sáng hơn đã đông nghẹt những người ngồi từ trong ra ngoài.



Trạch Lam đưa mắt tìm kiếm, còn đang tính lấy điện thoại gọi vào số máy hôm qua, nhưng đã có một người thanh niên đi đến trước mặt cô mà hỏi: "Chào cô, cho hỏi cô chính là cô Lưu?"



Trạch Lam ngạc nhiên, người thanh niên này mặc một bộ tây trang màu đen, mặt vẫn còn khá trẻ. Cô vội gật đầu đáp: "Vâng, là tôi! Anh là..."



"Chào cô Lưu, cậu chủ đã lợi cô khá lâu, mời cô theo lối này!" Người thanh niên cắt ngang lời Trạch Lam, rồi xoay lưng đi trước. Cô hơi bối rối, trong phút chốc lại nghĩ: "Cậu chủ? Là cái người mình hẹn gặp hay sao?"



Cô nhanh chân theo sau, thông qua một lối hành lang khá rộng trong Island, dẫn đến một căn phòng có cửa bộc nhung sang trọng. Trạch Lam thầm nghĩ: "Đây là phòng VIP mà..."



Dòng suy nghĩ còn chưa xong, người dẫn đường kia đã lên tiếng: "Cô Lưu, mời!"



Cửa được mở ra, Trạch Lam có chút lo lắng lẫn hoài nghi, cô không biết vì sao mấy người này lại biết mặt của cô. Hơn nữa, ban đầu cô chọn nơi này là vì nó rất đông người. Nhưng bây giờ, mọi chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự tính khi người bí ẩn kia lại chọn phòng VIP làm nơi nói chuyện.



"Trong này kín bưng, lỡ có chuyện gì mình chạy làm sao?" Trạch Lam nghĩ bụng mà càng thấy căng thẳng. Thấy cô đứng đó không dám vào, một người đàn ông khác đã bước đến mà nói: "Cô Lưu, đừng lo. Chẳng qua tôi chỉ muốn việc này được bàn bạc ở một nơi kín đáo một chút!"



Trạch Lam ngẩng mặt, một người đàn ông cũng trong một tây trang đen huyền. Mái tóc được chải gọn ra sau, tuy khuôn mặt khá trẻ nhưng anh ta lại có một hàm râu mép khá rậm.



Nhìn vào trong phòng, ngoài hai người cô mới biết này ra thì chỉ có thêm hai người đàn ông khác, tất cả bọn họ đều mặc một bộ tây trang y như nhau. Trạch Lam nghĩ có khi nào cái tổ chức này không nhỏ, có thể công việc họ giao cho cô sẽ không hề đơn giản.



"Vâng..." Trạch Lam cúi đầu đáp một cách dè chừng, cô đi vào trong, lập tức cửa phòng được khép lại làm cô thoáng giật mình căng thẳng. Người đàn ông có bộ râu rậm đen kia mới trấn an: "Cô Lưu đừng lo, chỉ là đảm bảo tính bảo mật cho những điều chúng ta sắp nói. Mời cô!"




Chỉ cách đây ba tiếng, Dương Hoằn một lần nữa nhận được cuộc gọi kinh hoàng từ Giang gia, bảo rằng phải làm cho tình trạng của bệnh nhân Lưu Phù Dung có vẻ nghiêm trọng thực sự.



Vậy nên, Dương Hoằn ông đành cắn răng, lén tiêm vào van truyền nước biển của Phù Dung một loại kháng sinh không có lợi cho bệnh nhân có vấn đề về tim mạch. Tuy chỉ là một lượng rất nhỏ, đủ để làm cho Phù Dung thấy hô hấp nặng nề, khó khăn. Tình trạng chỉ kéo dài khoảng chừng năm phút, nhưng nếu tái lặp nhiều lần sẽ thực sự gây nguy hiển đến tính mạng.



Trở về nhà cũng đã gần 9h tối, Trạch Lam mệt rã rời ngồi thừ người dưới nền nhà. Cô tuyệt vọng co gối gục mặt mà bất lực than khóc. Khi nãy Phù Dung tỉnh dậy, con bé ngơ ngác nhìn cô mà vẫn cười rất tươi tắn. Mà nụ cười vô tư hồn nhiên đó của con bé càng làm lòng dạ người làm chị như cô đây thêm chua xót.



"Hai ngày nữa phải phẫu thuật, mình đào đâu ra ba mươi vạn Nhân dân tệ để nộp...ngay cả một phần ba chi phí mình còn không có đủ...Phù Dung, chị điên mất..." Trạch Lam ôm đầu mà nước mắt cứ lăn dài không thôi.



Bất chợt, cô nhìn vào chiếc di động của mình đang để trên giường. Cô lại nhớ đến chuyện sáng nay khi ở Island.



"Nếu cô Lưu có thay đổi ý định, đừng ngại...cứ liên lạc cho tôi qua số máy đó."



Lời nói sau cùng của người đàn ông tên G vô thức vang lên trong đầu Trạch Lam. Cô lẩm bẩm: "Năm trăm vạn Nhân dân tệ....thực sự nó còn hơn cả con số mình cần rất nhiều...."



Cô cắn môi, đầu óc suy nghĩ đến rối loạn, mâu thuẫn vô cùng. Nếu cô chấp nhận chuyện giao dịch bất hợp pháp này, thì mọi vấn đề của em gái cô sẽ được giải quyết trong phút chốc. Cô không những cứu được Phù Dung, mà còn dư ra số tiền lớn để chu toàn lo cho em gái về sau.



"Là phụ nữ, ai mà không phải sinh con. Chỉ là mang thai...rồi sinh đứa bé ra...mình làm được mà...!" Trạch Lam tự nhủ với mình, bàn tay run rẫy cầm lấy điện thoại, mở máy bấm vào mục nhật kí cuộc gọi.



Hai mắt cô căng ra không chớp mãi nhìn đăm đăm vào cái tên cô đã lưu "MrG", Trạch Lam nuốt nước bọt cố gắng trấn tỉnh mà nhắm mắt ấn vào biểu tượng gọi đi.



Tiếng chuông đổ reo lên hai ba lần, lập tức đã có người trả lời. Vẫn là cái giọng nói đó, người đàn ông tên G hỏi: "Chào cô Lưu, có phải đã suy nghĩ lại rồi không?"



Trạch Lam hai cánh môi run mấp mấy, hốc mắt ngấn đầy nước đến nhoè cả tầm nhìn, cô run giọng trả lời: "Ngày mai vẫn 8h sáng tại chỗ cũ..."



"Ok! Tốt rồi, vậy hẹn gặp cô Lưu vào ngày mai...." G cười giòn giã, có vẻ rất phấn khích và hài lòng.



Trạch Lam chỉ lẳng lặng cúp máy, bàn tay cô siết chặt chiếc điện thoại đến run lên bần bật. Cô ôm lấy đầu gối, gục mặt mà khóc nức nở. Nhục nhã, hèn mọn, tủi hổ là những gì cô cảm nhận ở chính bản thân mình bây giờ.



Cô không nghĩ, có một ngày cuộc đời lại xô đẩy, dồn ép cô đến bước đường cùng khốn khổ thế này. Đến nỗi, cô phải chấp nhận làm một người mẹ vô lương tâm, sinh con ra để đổi lấy những đồng tiền nhơ bẩn.