Ám Hương

Chương 62 :

Ngày đăng: 18:30 30/04/20


"Anh cả! Anh đến rồi!" Giang Triết Mỹ reo lên vui mừng. Cô chạy đến ôm choàng qua cổ Giang Cẩn Quỳ trong niềm sung sướng. Vỗ nhẹ lên vai cô em gái, Giang Cẩn Quỳ nhoẻn miệng cười: "Anh không làm em thất vọng chứ Mỹ nhỏ?"



"Không thất vọng!" Giang Triết Mỹ lắc đầu. Bất chợt từ phía sau, giọng của Giang Cầm òm òm truyền đến, vẻ mặt không vui: "Tại sao con lại xuất hiện ở đây? Ngay vào lúc này?"



Giang Triết Mỹ cong môi ái ngại nhìn ông, còn Giang Cẩn Quỳ đổi lại rất thản nhiên. Nét mặt anh không ngạo mạn, nhưng lại vô cùng hiểm ý: "Kìa bố! Cũng đều là con của bố, nhưng tại sao lại khác nhau đến vậy!?"



Ánh mắt Giang Cẩn Quỳ lúc này đột nhiên di chuyển sang Giang Triết Hàn. Cánh môi nhạt nhẽo cười rất thờ ơ mà tiếp: "Một người thì bố chào đón niềm nở vô cùng, còn một người bố như chẳng muốn trông thấy mặt! Bố à! Sau bao nhiêu năm...xem ra, bố vẫn không hề thay đổi!"



"Anh..." giọng Giang Triết Mỹ nhỏ xíu bên tai. Cô níu lấy cánh tay Giang Cẩn Quỳ như cố gắng ngăn lại dòng ác ý trong lời nói của anh. Từ lâu, cô cũng biết mối quan hệ giữa bố và anh cả của mình không mấy tốt đẹp. Cho nên sự xuất hiện thình lình này, có lẽ phần nào vẫn chưa được sự chấp thuận vui lòng của Giang Cầm cho lắm.



Giang Cẩn Quỳ phì cười, anh quay sang Tá Đằng, hắn liền đưa cho anh một thứ gì đó khá to có khối hình vuông được phủ một mảnh vải đỏ. Anh dâng ra trước mặt Giang Cầm, kính cẩn nói: "Chúc bố vạn thọ vô cương! Bách niên đồng tùng lão!"



"Soạt" một cái - mảnh khăn đỏ một lúc được kéo xuống. Trong tay Giang Cẩn Quỳ là một bức cổ hoạ hết sức đặc biệt. Nền chính của bức tranh được làm từ cẩm thạch xanh lục, hoạ tiết điểm thêm bằng vàng vô cùng bắt mắt. Bức cổ hoạ được lộng trong khung kính rất cẩn thận.



Giang Triết Mỹ thấy phía Giang Cầm không muốn động tĩnh, cô liền nhanh miệng chen ngay vào: "Bố! Bố xem anh cả rất có lòng."



Ánh mắt Giang Cầm vẫn hiện ý không vui, ông bắt bản thân nhận lấy món quà từ tay người đối diện. Miễn cưỡng nói ra một câu: "Mừng con đã đến!"



"Hay quá! Anh cả, vào đây đi!" giọng Giang Triết Mỹ reo lên thích thú. Cô như con chim nhỏ cứ ríu rít quấn chặt lấy cánh tay Giang Cẩn Quỳ rồi kéo anh tiến vào phía trong.



Trạch Lam ngồi đó dõi mắt quan sát, cô tự hỏi trong đầu: "Đó là người con cả của nhà họ Giang sao? Trông...chẳng giống nhau chút nào!"



Bất chợt, tầm nhìn của cô vô tình rơi lại ngay bàn tay đang siết chặt của Giang Triết Hàn. Cô nhìn lên trên gương mặt lạnh lùng kia của hắn, nhận thấy biểu diện như thể chuyển xấu. Cô lần nữa thầm nghĩ: "Anh ta làm sao thế kia?"



"Triết Hàn! Lâu lắm rồi không gặp. Em bây giờ thật khác!" Giang Cẩn Quỳ chủ động là người mở miệng chào hỏi. Bàn tay anh đưa ra tỏ vẻ thiện chí nhưng ánh mắt thì lại không. Đôi nhãn khí màu nâu như co lại vài phần, tụ lấy một chút nham hiểm.



Giang Triết Hàn như bất động trong vài giây, rồi như bình tâm trở lại. Hắn đáp lại cái bắt tay đó của Giang Cẩn Quỳ, thong thả đáp: "Anh nghĩ chỉ có mỗi em khác hay sao? Nhìn anh đi, suýt chút em còn không nhận ra..."



Giang Cẩn Quỳ cười lên một tiếng rồi vỗ vào vai Giang Triết Hàn vài ba cái: "Thật là biết đùa!"



Phía trên sân khấu, Giang Cầm nén lại mớ cảm xúc đang hỗn độn trong lòng mà cố gắng hoàn tất cho xong buổi lễ. Phía bên dưới, ngay khu vực của ba anh em Giang gia như thể đang kéo mây đen phủ kín. U ám, nặng nề vô cùng.




Cô nhìn Giang Triết Mỹ, khó lòng run giọng: "Mỹ Mỹ, em đang nói gì vậy? Lưu gia làm sao cơ chứ???"



Giang Triết Mỹ dường như cũng đang rất cố kiềm nén cảm xúc trong lòng mình. Cô quả thực không quên được cái ngày Trạch Lam bị Giang Triết Hàn hành hạ đến mức phải nhập viện. Nhưng trong phút chốc, lòng hận thù không cho phép cô thương cảm với Trạch Lam. Cô siết chặt bàn tay, giận ý hỏi: "Chị có biết vì sao anh hai tôi lại đối xử với chị như vậy hay không? Chị có biết vì sao mà anh ấy lại mang lòng căm hận với Lưu gia hay không? Chị nói chị không biết đúng không? Được! Vậy thì đi theo tôi..."



Vừa nói xong, Giang Triết Mỹ đã mạnh bạo nắm lấy cổ tay của Trạch Lam mà kéo cô đi. Bước vào một căn phòng, cô ấy mới buông cô ra.



Giang Triết Mỹ đi đến một chiếc tủ gần đó, điên cuồng lục tung mọi ngăn trên đó như đang tìm kiếm thứ gì đó. Rồi một lúc sau, mọi hành động của cô chợt dừng. Trên tay cô cầm một vài trang báo đã cũ kĩ ố vàng, cô tiến về phía Trạch Lam, tưc giận ấn mạnh số báo ấy vào ngực Trạch Lam mà gằn giọng: "Chị tự mà đọc đi. Tự mà tìm hiểu xem những gì bố của chị đã làm với anh hai tôi..."



Trạch Lam căng mắt nhìn vào số báo trong tay mình. Hai bàn tay mảnh khảnh thoáng run rẫy lật từng trang giấy đã bị nhuốm màu thời gian mà đọc một cách ngắt quãng: "Nhị thiếu gia của Giang gia mất tích, hôn mê sâu sau khi được tìm thấy tại cánh rừng phía nam."



"Giang phu nhân lâm bệnh qua đời! Danh gia vọng tộc nhất Bắc Kinh chìm trong màu khăn trắng tang tóc." 



"Đây là..." giọng Trạch Lam trở nên run rẫy. Hai mắt cô liên tục dao động, nhanh dần rồi nặng dần. Giang Triết Mỹ không nén được, cô nghẹn ngào từng cơn trong lòng. Những bài báo ấy chính là nơi lưu trữ nhưng khoảng thời gian kinh khủng tồi tệ nhất đối với gia đình cô.



Cười một cách thương tâm, Giang Triết Mỹ cất giọng: "Vậy chị có biết, tác giả đứng sau màn bi kịch kia là ai không?"



Ngưng lại một vài giây, ngay khoảnh khắc Trạch Lam nhìn vào mắt cô. Cô gần như mất bình tĩnh mà quát lên: "Chính là Lưu Đình, là bố của chị gây ra tất cả đấy!"



"Không! Không thể nào..." Trạch Lam sững sốt trừng mắt. Lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống theo từng mạch đau thương đang cuộn trào như sóng. Giang Triết Mỹ thình lình siết chặt bả vai cô, đau đớn nói tiếp: "Tôi cá là chị cũng biết tình trạng về căn bệnh lạ của anh hai tôi có đúng không? Đó không phải là gì khác mà chính là tác phẩm do bố của chị làm ra đấy! Anh hai tôi...đã vô tình trở thành vật thí nghiệm sống cho công trình nghiên cứu bệnh hoạn của ông ta. Chị rõ chưa? Giờ thì chị đã hiểu...vì sao mà anh ấy hận chị đến như vậy hay chưa? Lưu Đình biến anh ấy trở thành một thứ quái gỡ đáng sợ nhưng ông ta lại chết đi khi còn chưa chịu sự trừng phạt thích đáng thì anh ấy hận chị, mang chị ra để rửa hận cũng không có gì là khó hiểu đúng không?"



Thần kinh Trạch Lam như bị kéo căng ra hết mức. Đại não cô cảm thấy đau nhức đến muốn sắp vỡ tung, tâm trí cũng bị vò nát đến đau đớn tột cùng. Nước mắt lăn dài thấm đẫm trên diện dung được tô điểm kỹ càng. Cổ họng của cô bây giờ như bị khô cạn, cô lẩm bẩm như kẻ mất trí: "Không thể! Bố không thể là người như vậy..."



"Bố ơi! Bố có bộ đồ màu đen này khi nào vậy? Còn kèm cả khẩu trang và găng tay nữa này..."



"Bố làm một chút việc nên cần đến nó thôi...con còn nhỏ đừng hỏi nhiều."



"Chuyện mà bố nói...chính là chuyện này sao chứ?" giọng Trạch Lam nghẹn lại. Cô vô thức bật khóc thành từng tiếng, sự thật phũ phàng trước mắt khiến tinh thần cô dường như suy sụp hoàn toàn. Mọi thứ trước mặt cô đột nhiên trở nên mờ mờ ảo ảo, hình ảnh Giang Triết Mỹ đứng đó cũng bị xoay chuyển dữ dội.



Thân người Trạch Lam chao đảo, xấp báo trên tay cô rơi rớt xuống sàn. Cô chỉ kịp thấy đầu mình choáng váng cùng với đó là vẻ hốt hoảng của Giang Triết Mỹ gọi lấy tên cô trước khi mọi thứ vụt tắt thành một màn đen dày đặc.